Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1450 - Chương 1449: Chúng Ta Là Một Loại Người (15/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1449: Chúng ta là một loại người (15/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Nghe người kia nói về bí ẩn của Thần Duệ tộc, sắc mặt của mọi người đều không khỏi tái nhợt.

Đại bộ lạc Thần Duệ tộc mạnh mẽ có thực lực mạnh cỡ nào? Đây là chủng tộc đỉnh cấp, người bình thường trong số bọn họ có thể được coi là "mạnh mẽ" rồi.

Mà người này, một đêm tàn sát hơn mười ba vạn người, thực lực của hắn ta thật sự mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng được!

Lục Thần cau mày: "Ngươi nói sau khi ngươi chết mới phát hiện tác dụng của sừng Ác Ma, ngươi dùng cơ sở tầm thường kém xa Thần Duệ tộc để tu luyện đến Nhân Vương cửu tinh?"

"Không sai, nhưng không hoàn toàn là vậy." Diêm Vương nói: "Bên trong Cửu Thiên có vô hạn kỳ ngộ, dù lúc đó ta gần như không có Ma Tôn huyết mạch, nhưng Nhân tộc không có sở trường gì trên người như các ngươi cũng có thể tu luyện, vì sao ta lại không được?"

Xem ra Diêm Vương đã lấy được những kỳ ngộ khác.

Nhưng từ trong lời tự kể của Diêm Vương cũng chứng tỏ thực lực của Diêm Vương cũng không phải có tiếng mà không có miếng.

Rời khỏi tộc nhân, mất đi chỗ dựa, không có ưu thế của Thần Duệ tộc, ngược lại lại bởi vì thân phận Thần Duệ tộc mà bị đặc biệt nhằm vào, nhưng trong tình cảnh như vậy, hắn ta vẫn tu luyện đến Nhân Vương cửu tinh.

Người từng bước đi lên như vậy mới là đáng sợ nhất!

Chỉ là Lục Thần còn nghĩ tới một người, cuối cùng người đánh chết Diêm Vương Chí Tôn ở Dương Giới là ai?

Khi tên này còn sống là người có thể tàn sát bộ lạc Thần Duệ tộc!

Diêm Vương lại rót đầy một chén rượu cho mình: "Rượu không tên."

"Những tộc nhân kia có từng nghĩ tới chuyện phế vật trong miệng bọn họ, hiện tại nắm giữ vận mệnh của bọn họ đến hai lần?"

"Mấy năm nay, ta thống nhất mấy vạn bộ lạc Minh Giới, thậm chí phái người đi tới Minh Vực cấp thấp, hiện tại tứ đại Minh Giới từ Tam Trọng Thiên đến Lục Trọng Thiên đều đã bị ta nắm giữ. Vong hồn của những tộc nhân kia đã bị ta ném xuống Vạn Kiếp thâm uyên, tan thành mây khói!"

Lục Thần hơi híp mắt lại, tên này đúng là hơi đáng sợ, người đã chết mà cũng không bỏ qua.

"Haizz, nói đến chuyện cũ năm xưa, không biết trở nên nhiều lời từ lúc nào."

Lục Thần hỏi: "Vì sao ngươi phải nói với ta những thứ này?"

Diêm Vương mỉm cười: "Ngươi vì nữ nhân kia, không tiếc một mình xông vào Minh Giới, tàn sát trăm vạn Minh quân của ta, nếu nói từ một điểm này, thật ra chúng ta là một loại người."

"Có lẽ do quá cô đơn trong nhiều năm như vậy. Tuy vong hồn Minh Giới có thể giữ lại thực lực, nhưng ký ức bị xóa sạch, ta có trăm ức thuộc hạ, nhưng ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, ngươi không cảm thấy buồn cười sao?"

Lục Thần nói rằng: "Đây cũng là nguyên nhân khiến ngươi tiến công Dương Giới sao?"

"Không phải, ta nói rồi, ta chỉ muốn nhìn xem cuối cùng phía trên Cửu Thiên là cái gì! Nói thế nào đây, hừ hừ, ngươi phải biết rằng, người như chúng ta cũng không nhiều, mà người có tư cách ngồi ở trước mặt ta lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay."

Lục Thần đột nhiên nở nụ cười: "Có thể ngươi nói sai rồi, chúng ta cũng không phải một loại người."

"Tuy ta không phải là người tốt, nhưng ta sẽ không giận lây sự bất hạnh của mình sang người vô tội. Cho nên, chúng ta chỉ có thể là kẻ địch, không thể trở thành bằng hữu."

Diêm Vương cũng không cảm thấy kinh ngạc, tiếp tục uống rượu: "Không sai, chúng ta đã được định trước chỉ có thể là kẻ địch."

Lục Thần thản nhiên nhìn Diêm Vương Ma Tôn: "Ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi?"

Diêm Vương lại rất hứng thú: "Vấn đề gì?"

"Trên người ngươi có Minh Giới Chi Hoa?"

Diêm Vương mỉm cười, lấy ra một đóa Bỉ Ngạn Hoa sáu cánh, trực tiếp đặt lên bàn: "Là cái này? Giết ta, nó sẽ là của ngươi!"

Lục Thần hơi híp mắt lại, tên này đúng là đủ tự tin.

"Ngươi nói ngươi đã khống chế Minh Giới từ Tam Trọng Thiên đến Lục Trọng Thiên, vậy... Nếu Tán Tiên binh giải thì có tiến vào Minh Giới hay không? Ngươi có từng thấy người nào như vậy chưa?"

"Tán Tiên? Tuy Tán Tiên độ kiếp thất bại cũng không phải là tiên thật sự, nhưng cũng nhảy ra khỏi sự khống chế của Minh Giới." Diêm Vương nói: "Sao vậy? Ngươi muốn tìm người? Ta khuyên ngươi bỏ ý nghĩ này đi, vào Minh Giới thì không còn là người của Dương Giới... Trừ khi hắn có bản lĩnh giống ta!"

Trong lòng Lục Thần hơi thất lạc.

Có thể hắn sẽ thật sự không còn được gặp lại Mộc Huyền...

Lão Tửu nhìn hai người phía dưới, lắc đầu than thở: "Lại nói tên Diêm Vương này đúng là có vài phần phong phạm kiêu hùng, lại có thể thoải mái nhàn hạ mời kẻ địch uống rượu nói chuyện."

Tiêu Chiến lại tỏ vẻ ngưng trọng: "Điều này chứng tỏ hắn có lòng tin mười phần! Đại chiến sắp đến, tâm như chỉ thủy, người như vậy mới là đáng sợ nhất!"

Lão Tửu suy nghĩ một chút, cũng đồng ý với cách nói của Tiêu Chiến: "Dù sao ta cũng hoàn toàn không đoán ra được Diêm Vương sâu cạn thế nào!"

"Nhưng Tam Đại Quỷ Vương khác đâu rồi? Vì sao viện trưởng không hỏi thử xem?"

Diệp Phàm từ tốn nói: "Cái này còn cần phải hỏi sao, chắc chắn là ở trong Vạn Cổ Hồn Điện! Bọn họ không dừng lại việc tiếp tục thức tỉnh những vong hồn đó."

"Mấu chốt để bọn họ có thể khống chế vong hồn nằm ngay trên cặp sừng Ác Ma trên đầu Diêm Vương Ma Tôn! Cho nên, nhất định phải giết Diêm Vương!"

Diêm Vương nhìn Lục Thần, nói: "Còn vấn đề gì không?"

"Không."

Diêm Vương nhìn Lục Thần một chút, lại nhìn đám Tiểu Thú phía sau hắn một chút: "Vậy cũng cho ta hỏi một vấn đề. Đứa bé kia là chiến sủng của ngươi sao!"

"Phải."

"Ừm, ba chiến sủng này của ngươi, có một là Thôn Thiên Thí Thần Thử, nhưng ta lại không nhận ra hai tên còn lại, có chút thú vị!"

Lục Thần mỉm cười: "Giết ta thì ngươi cũng có thể đoạt được."

Diêm Vương thu lại nụ cười, sự tự tin của tên Duy Ngã Độc Cuồng này không kém hơn hắn ta!

"Tốt, xem ra trên người chúng ta đều có đồ vật khiến đối phương cảm thấy hứng thú." Cuối cùng Diêm Vương đứng lên, đặt một tay trên bàn rượu.

Đột nhiên bàn tay Diêm Vương bùng nổ một trận linh lực, ngay sau đó ầm một tiếng, bàn rượu, bát rượu đều biến thành... Bụi bặm!

"Đây là... Kỹ năng ý cảnh?!" Mạc Bắc trợn tròn đôi mắt: "Là kỹ năng ý cảnh tương tự với ‘phân giải’, đụng vào có thể trực tiếp phân giải vật thể đến trạng thái bụi bặm?"

Bình Luận (0)
Comment