Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“Nàng nói cái gì?”
“Dường như nàng vẫn luôn nói ‘rốt cuộc ta đã quên mất gì’…”
Nghe thấy những lời thị vệ nói, Lục Thần hơi nhíu mày.
Chẳng lẽ là nữ hài kia?
“Các ngươi có thể dẫn ta tới nơi nàng từng xuất hiện xem thử không?”
“Không vấn đề gì!”
Thủ vệ dẫn đường còn cần trở về bảo vệ an toàn của Trái Đất đồng minh, cho nên Lục Thần kêu bọn họ đi trước.
Đã mấy tháng nay nữ nhân kia không xuất hiện, Lục Thần tra xét xung quanh chân núi nhưng cũng không phát hiện ra đầu mối gì.
Hiện tại đã gần chạng vạng, ánh trời chiều xa xa đỏ rực cả nửa bầu trời. Lục Thần thấy vậy, đột nhiên sửng sốt một hồi.
Tình cảnh này như đã từng gặp.
Chỉ là như đã từng gặp, nhưng hắn có cố nhớ thế nào cũng không thể nhớ nổi…
Thử vài lần, Lục Thần lắc đầu. Chỉ là cảm giác nhất thời mà thôi, thậm chí có thể nó còn chẳng liên quan gì tới nữ nhân kia, không cần phải lãng phí thời gian.
“Về quân đoàn trước! Cửu Dực, chúng ta đi!”
…
Tới gần Tụ Linh sơn mạch, Lục Thần phát hiện Cửu Dực không thể bay về phía trước, hẳn nó bị loạn lưu trên bầu trời Tụ Linh sơn mạch ảnh hưởng.
Cũng nhờ nó mà đến bây giờ vẫn không có bao nhiêu người biết trong Tụ Linh sơn mạch cất giấu một thế lực ẩn tàng.
Lục Thần mở cánh trở lại quân đoàn dã quái.
Dược Đồng đang cúi đầu kiểm tra tình hình sinh trưởng của dược liệu trong một mảnh ruộng lớn, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt hắn ta.
“Tiểu Cuồng?” Dược Đồng không dám tin vào hai mắt mình. Không ngờ lão đại lại trở về rồi!
Thoáng cái hai mắt Dược Đồng đã đỏ bừng lên.
Lục Thần mỉm cười, “Tiểu Đồng, trong khoảng thời gian này khổ cực cho ngươi rồi.”
Nói xong, Lục Thần lại thả Tiểu Lục, Tiểu Mẫn, Đại Hoàng, Tiểu Mao Đoàn và Tiểu Nguyên ra.
“Tiểu Lục, Tiểu Mẫn!” Tuy Dược Đồng là người cao ngạo, thoạt nhìn hắn ta cũng không chỉ chênh lệch nhiều so với Tiểu Mẫn, nhưng khi hắn ta gọi “Tiểu Cuồng” “Tiểu Lục”, ai cũng có thể nghe được lúc này Dược Đồng đang vô cùng kích động.
Bạn tốt đoàn tụ, thoáng cái bầu không khí đã trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Lục Thần nhìn quân đoàn, quy mô đã càng lớn hơn so với lúc hắn rời đi, dường như sảnh lớn của quân đoàn cũng đã được thăng cấp.
“Ừm? Tiểu Đồng, đây là ngươi thăng cấp?”
Dược Đồng đắc ý nói, “Đúng vậy, không phải ngươi đã cho ta rất nhiều danh vọng sao, Đại Sơn Nhị Sơn còn cả Đại Ngốc Nhị Ngốc, hiện tại đều có đẳng cấp cao vô cùng. Còn cả đám Quỷ Ngưu gì gì đó mà ngươi mang về lần trước, dựa vào thực lực của chúng ta muốn đi ngang ở Nhị Trọng Thiên cũng chẳng khó khăn gì.”
“Ta kêu Đại Sơn Nhị Sơn, Đại Ngốc Nhị Ngốc đi bắt không ít dã quái, thuận tiện tăng đẳng cấp quân đoàn lên tới cấp sáu.”
“A? Đám Đại Sơn cũng có thể bắt dã quái?” Hiện tại Dược Đồng là phó đoàn trưởng, có quyền hạn bổ nhiệm. Chỉ là đám Đại Sơn vốn không có linh trí, chỉ biết chiến đấu.
“Ta trồng một ít Khải Linh Thảo cho bọn họ, lại huấn luyện một thời gian, hiện tại bọn họ cũng đã có linh trí nhất định.” Dược Đồng tùy ý nói.
“CMN! Như vậy cũng được sao?” Lục Thần trừng to mắt.
Dược Đồng bất mãn, “Kỳ lạ lắm sao? Đây không phải chuyện rất đơn giản à? Khải Linh Thảo tương đối hiếm, chỉ có Ngũ Trọng Thiên trở lên mới có. Thứ Tiểu Lục nhắc tới lần trước là Hoàn Dương Thảo, ta vừa nhìn đã biết nàng nhầm. Tuy mặt ngoài, hai loại dược thảo này trông giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả dược hiệu cũng giống nhau, nhưng ở cuống thân Khải Linh Thảo có thêm bốn mạch!”
“Ta vừa liếc mắt đã nhận ra nó là Khải Linh Thảo, sau đó bồi dưỡng một ít.”
Lục Thần và Lục Y Y đều tức tới xạm mặt lại. Nơi cuống cây có hơn bốn mạch nào phải chuyện chỉ “liếc mắt đã nhận ra được”…
Đối với Dược Đồng, đây là chuyện rất đơn giản, nhưng đổi lại người khác, nó vốn là chuyện thiên phương dạ đàm có được không.
Được rồi, trên phương diện dược thảo, Dược Đồng tuyệt đối là đỉnh cấp.
Vào lúc mấy người đang nói chuyện, có mấy bóng người thô lỗ chạy tới.
Lục Thần nhìn lại, Đại Sơn Nhị Sơn, Tam Ngốc, Thất Đầu, Thập Hổ… Đám thuộc hạ quân đoàn đã điên cuồng xoát cấp với Lục Thần từ những ngày đầu tiên đều đang ngơ ngác nhìn mình.
“Các ngươi…”
“Đội trưởng!” Đại Sơn Nhị Sơn lại có thể mở miệng.
“Ngao ngao…” Ba con Sài Lang Nhân cường tráng, sáu con mắt nhỏ đỏ bừng nhìn chằm chằm Lục Thần.
Thất đầu lơ lửng ở bên cạnh, vẻ mặt khiếp sợ, “Đội trưởng.”
Thập hổ thì trực tiếp nhào tới bên cạnh Lục Thần, cọ xát Lục Thần để bày tỏ thân mật.
“Bọn họ đều nhận ra lão đại!” Tiểu Mẫn vui vẻ nói.
Hai mắt Lục Thần cũng hơi đỏ lên. Sau khi mình rời đi bọn nó mới có chút linh trí, vậy mà bọn nó vẫn nhận ra mình!
Nói cách khác, cho dù không mở ra linh trí, bọn nó vẫn nhớ ra mình.
“Tốt, rất tốt, các ngươi đều đã khai mở linh trí!” Lục Thần kích động cười nói.
Sau khi quân đoàn được thăng cấp đã xuất hiện kiến trúc mới, Vũ Kỹ đại điện.
Đây là nơi đặc biệt dành cho thành viên quân đoàn học tập kỹ năng mới.
Trước mắt quân đoàn có hơn một ngàn thành viên, dưới sự quản lý của Dược Đồng, mọi thứ đều ngay ngắn rõ ràng, còn đang không ngừng lớn mạnh.
Lục Thần nói chuyện dược điền học viện với Dược Đồng. Ngoài dự đoán của mọi người Dược Đồng lại không muốn đi.
“Tiểu Cuồng, ta, ta hơi thích nơi này…” Dược Đồng nói, “Ở đây rất an toàn, ở nơi này ta tuyệt đối không cô đơn, hơn nữa ta còn có rất nhiều chuyện để làm.”
“Về dược điền của học viện, ngươi có thể giao nó cho Tiểu Lục. Hai ngày tới ta sẽ sửa sang lại Dược Thảo Đồ Giám rồi truyền thụ cho nàng. Nàng có ngộ tính cao, muốn học cũng không khó.”
“Nếu ngươi cần dược thảo gì có thể trực tiếp chuyển qua kho dược liệu, ta sẽ nuôi trồng.”
Điểm khác biệt giữa Dược Đồng và Lục Y Y nằm ở chỗ, Dược Đồng có thể nuôi trồng lượng lớn dược thảo trong thời gian ngắn, đây là điểm mà Lục Y Y không thể nào học được.
Thế nhưng có kho hàng quân đoàn, vấn đề này cũng được giải quyết.
Lục Thần cau mày nói, “Ngươi không muốn tới Lục Trọng Thiên thật sao?”
Dược Đồng gật đầu, “Ta luyến tiếc đám Nhị Sơn và Tam Ngốc… Nếu ta đi, bọn họ chỉ có thể thành cái xác không hồn. Ta muốn tiếp tục huấn luyện bọn họ, để bọn họ có trình độ linh trí như người bình thường.”