Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần thấy Lý Mộc Hoa trong đám người, bèn kéo đối phương qua, “Mộc Hoa, hiện tại Đông Nhạc quốc ở Ngũ Trọng Thiên thế nào rồi?”
“Ngươi muốn hỏi Đông Nhạc quốc hay là Đông Nhạc quốc quân?” Lý Mộc Hoa nhìn Lục Thần với ánh mắt kiểu xem thấu hết thảy.
Thấy Lục Thần hơi ngượng ngùng, Lý Mộc Hoa như đã thu được phản ứng mình muốn, nhếch miệng cười nói, “Ha ha, ta biết ngay mà! Dù sao thì Lạc Dao cũng xinh đẹp như vậy, còn nhớ mãi không quên ngươi, cứ rảnh rỗi lại tới hỏi thăm tình huống của ngươi, chắc chắn giữa các ngươi có quan hệ mờ ám.”
“Ôi, đáng tiếc. Ngươi biết không, rất nhiều nữ hài thích ngươi đều biết rõ một hiện thực rất tàn khốc mà các nàng không thể không chấp nhận.”
Lục Thần trợn mắt liếc Lý Mộc Hoa, “Tên nhóc ngươi thích nói mấy lời khó hiểu như vậy từ bao giờ vậy? Làm gì có nữ hài nào yêu thích ta?”
“Không ai thích ngươi?” Lý Mộc Hoa trừng to mắt, “Ngươi, ngươi là thẳng nam hợp kim titan bê tông sao? ĐM, ngay cả ta cũng bị ngươi chọc tức chết! Ta còn tưởng do ngươi đặt tầm mắt lên quá cao nên mới không tìm được bạn gái, nhưng thật ra là vì ngươi ngu dốt!”
Lục Thần nhíu mày, “Ta khờ? Ta nói cho ngươi biết, về chuyện tình cảm, ta là chuyên gia! Rất nhiều người từng tới nhờ ta tư vấn tình cảm!”
Lý Mộc Hoa hít sâu một hơi, “Chuyên gia? Ngươi, ngươi tự cho là vậy thật?”
“Ngươi không chỉ là thẳng nam một mình mà những người ở bên cạnh ngươi cũng là thẳng nam?”
“Tính toán ra ta không nên nói cho ngươi những chuyện này, một người tới bây giờ vẫn đang độc thân như ta lại có thể lo lắng cho nam nhân đang sống trong bụi hoa. Ta sợ nếu ta phân tích giúp ngươi bệnh tim sẽ bộc phát… Nói chung, quý trọng người bên cạnh ngươi đi.”
“Lạc Dao đã gầy hơn trước đây không ít, nàng rất muốn đi tìm ngươi nhưng Đông Nhạc quốc không thể một ngày không có vua, cho nên… Ôi, ngươi biết không, một khi thích ngươi thật đúng là tuyệt vọng.”
Lục Thần vẫn luôn cau mày, “Vì sao lại tuyệt vọng?”
“Tốc độ phát triển của ngươi quá nhanh, nhanh tới mức không ai có thể theo kịp ngươi!” Lý Mộc Hoa oán hận nói, “Nói thật, ta cũng cảm thấy vội vì chuyện chung thân của ngươi. Ngươi nói ngươi như vậy, ai có thể đi theo bên cạnh ngươi mãi được?”
“Thật không biết nữ nhân nào mới có thể dừng bước bên cạnh ngươi.”
Lục Thần hơi xuất thần.
Lạc Dao… Đã gầy đi sao? Trong lòng hắn cũng cảm thấy hơi đau lòng.
“Ta không thể ngừng lại.” Đột nhiên Lục Thần nói một câu mờ mịt, “Quên đi, không nói tới Lạc Dao nữa. Ngày mai ngươi dẫn ta tới Trái Đất đồng minh, ta cần các ngươi tìm một người ở Ngũ Trọng Thiên giúp ta.”
“Tìm người? Ai vậy?”
“Một nữ nhân rất nguy hiểm!”
Lý Mộc Hoa lập tức nghiêm túc hẳn. Một nữ nhân mà ngay cả Lục Thần cũng nói là nguy hiểm, vậy hắn ta nhất định phải coi trọng chuyện này.
“Được, tổng bộ đã dời tới đảo ở Thái Bình Dương. Ta sẽ điều một chiếc máy bay chiến đấu tới đây. Con đường phía trước khu dân cư đã bị trưng dụng, hiện tại nơi đó đã được đổi thành đường băng của máy bay, rất tiện dụng.”
Lục Thần lắc đầu, “Không cần phiền phức như vậy. Ngày mai ta dùng tọa kỵ đưa ngươi đi chung. Hôm nay ngươi cứ thông báo cho phía đồng minh trước đi.”
Lục Thần có thể hiện Thái Toa, tốc độ của nó cũng rất nhanh, Lý Mộc Hoa đã biết rõ điểm này.
“Được, vậy ta đi báo tin cho phía trên ngay đây.”
…
Mới sáng sớm hôm sau Lý Mộc Hoa đã tới gọi Lục Thần, “Thần, đi thôi.”
Lục Thần rời khỏi biệt thự, lại phát hiện xung quanh biệt thự không có nơi nào đủ lớn. Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói với Lý Mộc Hoa, “Chúng ta tới khách sạn Hoàng Gia đi.”
“A? Không phải ngươi muốn tới tổng bộ sao?” Lý Mộc Hoa khó hiểu hỏi.
“Ngươi cứ đi theo ta là được.” Lục Thần cũng không để ý. Hắn kéo Lý Mộc Hoa lại, “Thất Tinh Truy Nguyệt!”
“A, này…” Lý Mộc Hoa còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Lục Thần kéo lấy xông ra ngoài.
Mấy phút đồng hồ sau, hai người đã tới tầng cao nhất của khách sạn Hoàng Gia 28 tầng.
Lý Mộc Hoa có chút khó tiêu hóa loại tốc độ này, cho tới bây giờ hắn ta vẫn chưa tỉnh hồn, “Ta nói này Thần, không phải vì hôm qua ta nói ngươi ngu dốt nên hôm nay ngươi định trả thù ta chứ… Sao ngươi còn có thể sử dụng kỹ năng di chuyển vị trí này? Ta đã sắp nôn…”
Lục Thần quay đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Lý Mộc Hoa, cười âm hiểm, “Chỉ vậy đã khó tiêu? Phía sau mới là kích thích. Đi, nhảy lầu với ta!”
“A? Cái gì?”
Lý Mộc Hoa còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Thần kéo lấy, cùng nhau thả người nhảy xuống từ đỉnh khách sạn Hoàng Gia.
“A! Thần, ngươi đừng làm bậy, ta sai rồi, ngươi đừng giết ta!” Lý Mộc Hoa kêu to.
Lục Thần cười ha hả một tiếng, “Xem dáng vẻ hoảng hốt của ngươi, ta giết ngươi làm gì?”
“Thập Dực!”
Đột nhiên có một con cự long xuất hiện bên ngoài khách sạn Hoàng Gia.
Thân thể khổng lồ kia xoay quanh giữa không trung, dài chừng mấy trăm mét.
“Rống!” Một tiếng long ngâm chấn vỡ tất cả thủy tinh trong 20 tầng trên của khách sạn Hoàng Gia.
Mọi người hoảng sợ nhìn con cự long kia, sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Long! Là long! Chẳng lẽ là… Tọa kỵ trong Cửu Thiên?”
“Nói bậy, trong Cửu Thiên không có tọa kỵ khủng bố như vậy! Mười cánh? Còn mạnh hơn cả Cửu Dực của Cuồng Thần?”
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Thập Dực chuẩn xác không lầm đón lấy Lục Thần và Lý Mộc Hoa, sau đó chỉ chớp mắt nó đã biến mất giữa không trung.
Ở tổng bộ Thái Bình Dương của khối đồng minh Trái Đất, một con cự long hiện thân trong tầng mây, quân đội căng thẳng nhìn con cự long kia.
"Trời của ta ơi, mau nhìn xem đại bác có còn đó hay không, nếu không thì ta phải nói trước với bọn họ cho rõ ràng, ước chừng bọn họ sẽ nổ súng đấy." Lý Mộc Hoa nghĩ lại mà sợ.
"Đại bác này?" Lục Thần mỉm cười: "May mắn là bọn họ chưa ra tay, bằng không nếu chọc giận Thập Dực thì nói không chừng bây giờ bên dưới đã là một biển lửa."
Một đường băng lớn nhất sân bay đã được sắp xếp cho Thập Dực đáp xuống.
Khi Thập Dực đáp xuống, Lục Thần nhìn thấy dáng vẻ của mấy quân nhân xung quanh nhìn Thập Dực vừa hoảng sợ lại vừa hâm mộ.
"Đây cũng quá khí phách rồi, cảm giác Cửu Dực còn uy vũ hơn rất nhiều so với lúc nhìn thấy trong Cửu Thiên đấy."