Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1560 - Chương 1558: Bắc Tuyết Sơn Trang (1/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1558: Bắc Tuyết sơn trang (1/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Thấy đã sắp tới lãnh địa gia tộc Bắc Tuyết, Cô Phi xoay người nói với Lục Thần: "Đại ca, Băng Nguyên Tinh chúng ta cũng là thực lực vi tôn, lần này lại đang lựa chọn đệ tử gia tộc, đến lúc đó ngươi cũng có thể đi xem thử."

"Đúng rồi, bởi vì có cả tộc nhân tộc nhánh tới tham dự, rất nhiều người không biết thân phận của đại ca, mà đã là tộc nhân Bắc Tuyết ta thì luôn hơi kiêu ngạo, ngộ nhỡ có người nào đui mù đắc tội đại ca, kính xin đại ca đừng chấp nhặt với bọn họ."

Lục Thần mỉm cười: "Ta chấp nhặt với bọn họ làm cái gì. Chỉ là ngộ nhỡ ta đồng ý hôn sự của ngươi và Di Di, thì người trong nhà ngươi đừng có bắt nạt muội muội ta."

"Chuyện đó chắc chắn không, dù sao thì ta vẫn xếp hàng trên trong gia tộc Bắc Tuyết!" Cô Phi có chút tự hào nói.

Lục Di lạnh lùng cắt ngang: "Lợi hại vậy sao, bảo chàng đánh bại ca ta, sao bây giờ chàng không nhắc tới nữa?"

Nói tới chuyện này, Cô Phi lập tức bó tay nói: "Đánh bại đại ca? Thôi bỏ đi, hiện tại ta đã bị bỏ rơi càng ngày càng xa rồi, so với đại ca chỉ có mệt chết mình thôi. Ta vẫn nên tự so với bản thân mình là được rồi."

Lục Thần gật đầu: "Không ngừng vượt qua chính mình, mới là biện pháp hữu hiệu nhất để trở nên mạnh mẽ."

Trong lúc nói chuyện, ba người đã tiến vào lãnh địa gia tộc Bắc Tuyết. Để tỏ lòng tôn trọng, Lục Thần thu hồi Thái Toa.

Gia tộc Bắc Tuyết là một tòa kiến trúc chiếm hết mấy tòa núi, quy mô cực kỳ to lớn.

Giờ phút này, trước cửa lớn có mười mấy người đang lo lắng chờ đợi, trong đó có cả gia chủ Bắc Tuyết - Bắc Tuyết Lăng Quân.

Bắc Tuyết Lăng Quân và một cô gái xinh đẹp dìu một lão phụ nhân.

Lão phụ kia chống long trượng trong tay, kiễng chân trông ngóng.

Không bao lâu, bọn họ đã nhìn thấy bóng dáng ba người đi về phía mình.

"Tới rồi!" Lão phụ cười nói: "Rốt cuộc Cô Phi cũng đã mang thái tôn tức phụ của ta về rồi."

Ánh mắt Bắc Tuyết Lăng Quân thì nhìn về phía Lục Thần: "Duy Ngã Độc Cuồng!"

Cô gái bên cạnh lão phụ nghiêng đầu, cũng nhìn về phía Lục Thần, trong mắt mang ý cười: "Đại ca ca, chúng ta lại gặp mặt..."

Bắc Tuyết Cô Phi lập tức giới thiệu Lục Thần.

Có một vài tộc nhân Bắc Tuyết đã từng gặp ở Cửu Thiên thì Lục Thần còn có ấn tượng, chỉ là lão phụ và cô bé kia thì không quen cho lắm.

"Đại ca, Di Di, đây là Thái Tổ nãi nãi của ta, đây chính là muội muội ta đã nhắc tới với ngươi - Bắc Tuyết Thanh Linh."

Lục Thần dẫn theo Lục Di, ôm quyền hành lễ với Thái Tổ nãi nãi: "Xin chào Thái Tổ nãi nãi."

"Ngoan, ngoan! Nhanh, bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta mau trở về phòng." Thái Tổ nãi nãi mặt mày hớn hở nhìn huynh muội Lục gia, nắm tay Lục Di không chịu buông ra: "Bộ dạng cô bé này thật xinh đẹp."

Lục Thần mỉm cười, xem ra Thái Tổ nãi nãi vô cùng thích Lục Di.

Lục Thần đi theo phía sau lại nhìn Bắc Tuyết Thanh Linh hỏi: "Ngươi chính là Bắc Tuyết Thanh Linh? Lần này ta có thể tới Băng Nguyên Tinh còn phải cảm ơn ngươi nhiều. Nhưng mà... chúng ta có quen sao?"

Bắc Tuyết Thanh Linh mỉm cười, một đôi con ngươi trong suốt như nước, cười cười nhìn Lục Thần: "Đại ca ca, ngươi thật sự không nhớ ra ta sao?"

Bắc Tuyết Thanh Linh mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay trắng nõn tinh tế hiện ra một viên bảo thạch màu cam. Sau đó, Thanh Linh cứ như vậy cười nhìn Lục Thần.

Lục Thần khó hiểu nhìn bảo thạch kia, sau một hồi nhớ lại rốt cuộc mới nhận ra: "Nhiệm vụ bảo thạch của Luyện Tâm viện! Ngươi là, ngươi là nữ hài kia?"

Khi đó, trước khi tiến vào Luyện Tâm Viện cần phải đi qua rừng cây khảo thí, cướp đoạt bảo thạch. Mà lúc Lục Thần đã lấy đủ bảo thạch chuẩn bị rời đi thì gặp một nữ hài bởi vì không thu thập đủ bảo thạch mà ngồi khóc, nên hắn tiện tay đưa cho nàng một viên.

Chuyện này Lục Thần hoàn toàn không để trong lòng, nhưng ai ngờ Thanh Linh lại nhớ rõ, thậm chí còn mang theo viên bảo thạch đó bên người.

"Ai da, khi đó ngươi còn nhỏ như vậy, hiện tại đã thành một cô nương rồi!" Lục Thần không khỏi cảm thán thời gian trôi nhanh.

Thanh Linh ngượng ngùng mím môi cười: "Vô Danh đại ca ca ngoại trừ cao hơn, thì không có thay đổi quá nhiều."

"Vô Danh ca, thời trang Cuồng Huyết Kiếm Thần của ngươi đâu?"

Lúc ấy, Lục Thần đúng là đang mặc bộ thời trang màu đỏ đầy khí chất lẳng lơ kia.

Lục Thần bất đắc dĩ lắc đầu: "Haizz, hỏng rồi, trên quãng đường này cũng không tìm được bộ nào tương tự."

Thanh Linh cúi đầu, dường như hơi thất vọng. Nàng vẫn nhớ hình ảnh đại ca ca mặc bộ thời trang màu đỏ tặng bảo thạch cho mình, kết quả Cuồng Huyết Kiếm Thần đã không còn rồi.

Nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, Vô Danh vẫn không thay đổi là được.

"Vô Danh ca, cấp bậc của ngươi là... Dã Đại Đế Tu nhất tinh?" Bắc Tuyết Thanh Linh lại chú ý tới huy hiệu trước ngực Lục Thần: "Đến bây giờ ngươi vẫn là một dã nhân sao?"

Lục Thần có chút xấu hổ, sửa đúng lại: "Là Dã Đại Đế Tu, không phải dã nhân!"

Bắc Tuyết Thanh Linh tò mò hỏi: "Nó... Có gì khác nhau sao?"

Đối mặt với câu hỏi sắc bén của Bắc Tuyết Thanh Linh, Lục Thần lại không thể phản bác được...

Thấy Vô Danh không trả lời được, Thanh Linh nghịch ngợm cười: "Vô Danh ca, ngươi tháo cái này xuống đi, người nào không biết thì chắc chắn sẽ nghĩ huy hiệu ở ngực ngươi là giả."

Điểm chú ý của Lục Thần không nằm ở chuyện người ta nghĩ thế nào, mà là... Thứ này có thể tháo xuống?

Cũng đúng, nơi này là thế giới thật mà!

Lục Thần thử tháo huy hiệu trước ngực xuống, quả nhiên có thể tháo: "Ha, thật sự có thể tháo ra này, trước kia ta không biết chuyện này."

Bắc Tuyết Lăng Quân đi đến trước mặt Thanh Linh và Lục Thần, nhìn nhìn Thanh Linh, hai người này trò chuyện thật vui vẻ.

Bắc Tuyết Lăng Quân ôm quyền với Lục Thần: "Chúng ta vẫn nên vào trong rồi nói chuyện đi. Đúng lúc tổng tuyển chọn đệ tử tinh anh trong gia tộc sắp bắt đầu, ta đã giữ vị trí cho ngươi rồi."

Lục Thần gật đầu. Cũng được, xem ra thực lực gia tộc Bắc Tuyết không tồi.

Nói đâu xa, chỉ tính riêng diện tích mà Bắc Tuyết sơn trang này chiếm giữ đã đủ để xác định, người nhà này không thiếu tiền.

Bình Luận (0)
Comment