Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Cặp mắt pho tượng kia có màu xanh lam, chắc là dùng U Minh Thanh Ngọc chế tạo, từ bên trong có sương mù màu xanh nhàn nhạt tản ra.
Thần tượng tóc trắng tung bay, tay trái Ngân Đảm, tay phải Thần Ma Vô Cực Kiếm, thần thái trông rất sống động, không giận tự uy, giống như người thật.
Phía dưới thần tượng là lời chú thích:
« Thần Ma Tổ Sư: Duy Ngã Độc Cuồng »
Thuyết trình khá dài, nói về biệt hiệu "Vô Danh" và bản mệnh "Lục Thần".
Cũng kể về quá trình hắn sáng lập Thần Ma Học Viện, giải đi săn, đánh chết Diêm Vương, trận đấu Thiên Kiêu, đánh vỡ nỗi băn khoăn của chủ linh mạch, chiến Ám Thực, diệt Thiên Âm Lão Quỷ...
« Thần Ma tổ sư tận tâm lo toan vì Thần Ma Thánh Viện, tuy có hồng nhan làm bạn, nhưng cả đời không lập gia đình. »
Nghe tới đoạn cuối cùng, Lục Thần rơi vào trầm tư.
Chuyện này rõ ràng có chút khoa trương, mình có hồng nhan làm bạn từ lúc nào chứ?
Lại còn nói "cả đời không lập gia đình”, hai chữ "cả đời" có phải hơi quá đáng hay không?
"Long Tường, ta chỉ mới hơn ba mươi, sao lại là ‘cả đời không lập gia đình’? Các ngươi đang mong ta không tìm được đạo lữ sao?" Lục Thần hỏi Long Tường ở bên cạnh.
"Viện trưởng, ngươi sắp phải đi độ kiếp, chẳng phải cuộc đời phàm nhân của ngươi là cả đời không lập gia đình sao?"
"Lại nói, sau khi thành Tiên, có rất ít người tìm Tiên lữ."
Lục Thần gấp đến độ trợn tròn mắt: "Vì... Vì sao! Dù là Chân Tiên thì sau khi độ kiếp cũng phải hồi phục một ít tình cảm chứ."
"Nói thế nào đây, cũng giống như là trước kỳ thi học kỳ của học viện chúng ta, các đệ tử đều sẽ bỏ đi tạp niệm để tu luyện, nhưng thi học kỳ xong, người nào cũng sẽ khôi phục dáng vẻ lười biếng, thậm chí còn trầm trọng hơn... Thế nhưng độ kiếp thì khác, đó là quá trình cắt đứt dục vọng thật sự."
"Tuy ta chưa từng thấy Chân Tiên, nhưng cũng hình dung được có lẽ bọn họ đều là những người ‘thanh tâm quả dục’!"
"Nhìn thấu hồng trần mới có thể thành Tiên, người ta đều đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, ai còn tìm Tiên lữ làm gì chứ."
Lục Thần nóng nảy, vậy chẳng phải mình thật sự cô đơn cả đời sao?
Người khác đều đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo rồi sao? Thậm chí hắn còn không rõ ràng hồng trần là cái gì! Thậm chí hiện tại hắn vẫn còn... Chắc Lê Vi biết chuyện này!
Đúng lúc này, dưới đài vang lên một tràng vỗ tay, đến lượt Lục Thần phải lên đài.
Lục Thần lắc đầu, tâm sự nặng nề đi lên đài.
Tới lúc này, Lục Thần cũng chỉ có thể tạm thời buông bỏ tiếc nuối cực lớn trong lòng xuống, nói ngắn gọn hai câu, tâng bốc Diệp Phàm một chút, cuối cùng chính thức truyền viện trưởng lệnh cho Diệp Phàm...
Đến lượt Diệp Phàm phát biểu, câu nói đầu tiên sau khi tiểu tử này đi lên lập tức nhắc tới chỗ đau của Lục Thần.
"Vừa rồi sau khi nghe thuyết giảng trước tượng của Tổ Sư, câu nói sau cùng là điều làm ta cảm động nhất!"
"Viện trưởng hy sinh vì học viện rất nhiều, mọi người đều biết viện trưởng có rất nhiều hồng nhan nhưng đều từ chối, cả đời không lập gia đình, Thần Ma Học Viện chúng ta cần phát huy tinh thần này!"
Đúng lúc Lê Vi thấy đôi mắt đẫm lệ của Dung Nhi vội vàng an ủi: "Nha đầu ngốc, ý hắn nói là cần phải học hỏi tinh thần hy sinh vì học viện của Vô Danh, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Dung Nhi ủy khuất nói: "Viện trưởng, ta thấy tên Diệp Phàm kia nhận được chân truyền của Vô Danh tiền bối... Hiện tại ta nên làm cái gì đây?"
Dao Hà nhìn ánh mắt kiên định của đám đệ tử Thần Ma ở dưới đài, thở dài một tiếng: "Không phải đám người này định... Thôi quên đi, có thể đây là sự khác nhau giữa thiên tài và phàm nhân!"
"Thế giới của thiên tài, chúng ta không hiểu được."
Nghi thức cũng là đi qua sân khấu một cái, sau khi nghi lễ kết thúc, Lục Thần len lén tìm Hôi Nha.
"Viện trưởng, tìm ta có chuyện gì?"
"Ha ha, hiện tại ta đã không còn là viện trưởng nữa."
"Ngươi vĩnh viễn là Thần Ma viện trưởng của chúng ta!" Hôi Nha kiên định nói: "Cuối cùng tìm ta có chuyện gì vậy?"
"Lúc trước ngươi từng nói tới chỗ kia... Đúng vậy, ha ha, đúng vậy, ngươi có thẻ hội viên của chỗ đó không?"
Hôi Nha nghĩ một lát: "Bách Hoa Uyển sao? Viện trưởng, không phải là ngươi muốn đi..."
“Tên tiểu tử thối nhà ngươi nghĩ gì thế? Sao ta có thể đi tới nơi như vậy chứ! Chỉ là gần đây nghe đồn, ta nghĩ mãi mà không nghĩ ra tên chỗ kia là gì mà thôi. Gần đây có người nói với ta là thường hay thấy đệ tử Thần Ma chúng ta ăn chơi đàng điếm ở Bách Hoa Uyển, hiện tượng này thật sự không tốt!"
Hôi Nha càng hoảng sợ hơn, nhưng sau này hắn ta sẽ chuyên phụ trách việc đi đến đại lục khác để chiêu sinh, cũng không còn cơ hội nào để đi Bách Hoa Uyển nữa, cùng lắm thì đi tới đại lục khác tìm hoa bắt bướm.
Chắc viện trưởng không nói đến mình.
Thế nhưng Hôi Nha vẫn có tật giật mình, nhanh chóng tìm một cái cớ chuồn mất.
Lục Thần ngồi một mình trong phòng, nghĩ ngợi lung tung.
Đảo mắt một cái đã 36, 37 tuổi đầu, tuy nhìn bề ngoài cũng không khác lúc mới bước vào Cửu Thiên nhiều lắm, nhưng hắn sắp phải đi độ kiếp. Nếu thất bại thì không nói, nhưng nếu thành công, vậy đồng nghĩa với việc mình trở thành Tiên mà vẫn còn thân đồng tử.
Thua thiệt không phải một điểm nửa điểm!
"Nếu không thì, hồng nhan... Haizz." Lục Thần thở dài một tiếng: "Không thì đi Bách Hoa Uyển phóng túng một lần vậy?"
Suy nghĩ một chút, Lục Thần cắn răng một cái, quyết định đi tới Bách Hoa Uyển.
Đúng lúc này, Truyền Âm Phù của Lục Thần có phản ứng, hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên lấy ra Truyền Âm Phù.
"Cha, Lục tỷ tỷ đột phá rồi! Nhanh tới Chúng Tiên Các đón chúng ta!"
Lục Thần vừa nghe được giọng nói này, dục vọng vừa dấy lên lập tức tiêu tan thành mây khói.
Tiểu Thú đúng là không chỗ nào không có mặt, hắn chỉ vừa nảy sinh ý tưởng một cái thì Tiểu Thú đã phát hiện!
Nếu không phải lần này nó mang về một tin tức cực tốt thì Lục Thần thật sự hận không thể trở về quá khứ để nhét nó vào trong Cự Đản!
"Tiểu Lục đột phá!" Lục Thần trợn tròn đôi mắt, vội vàng lên đường đi tới Chúng Tiên Các!
Bên trong Truyền Tống Môn của Chúng Tiên Các, một luồng ánh sáng vàng lóe lên, ba bóng dáng xuất hiện.