Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Nơi này là một khu rừng rậm, xung quanh chợt có tiếng chim muông, không biết là sinh vật gì đang ẩn núp.
Lục Thần còn không có cả sức lực để thả đám người Tiểu Thú ra, đã hôn mê...
...
"Không phải chứ, phàm nhân? Vì sao trong Thất Trọng Thiên lại có phàm nhân?" Trong mắt lão hán đầy vẻ ngạc nhiên, dường như mình đã mấy trăm tuổi cũng là sống uổng phí.
Cảm giác thấy phàm nhân ở Thất Trọng Thiên, có lẽ cũng khiến người ta cảm thấy khó tin như lúc thấy Chân Tiên ở Lục Trọng Thiên.
Không đúng, là càng không thể tin nổi hơn, dù sao Tiên có thể hạ giới, sao phàm nhân có thể đến Thất Trọng Thiên?
"Không có lý nào lại như thế, sao gia hỏa này có thể tới Thất Trọng Thiên? Đi cửa sau sao?" Một nam nhân trung niên khác cũng tỏ ra rất ngạc nhiên, cảm giác tam quan sụp đổ!
"Chờ chút, hắn là Dã Nhân Vương cửu tinh... Ta cảm thấy rất có thể vấn đề nằm ở chỗ chữ ‘Dã’ này, chẳng lẽ dã tu có thể không thành Tiên đã tới Thất Trọng Thiên?"
"Hừ... Thế nhưng Dã Nhân Vương cũng là Nhân Vương, sao dã nhân có thể không thành Tiên đã tới Thất Trọng Thiên chứ? Điều này không thể nói rõ được."
Rất nhiều người phát biểu ý kiến của mình, nhưng cũng không thể giải thích tình huống trước mắt.
Một phàm nhân đi tới Thất Trọng Thiên!
"Ai ai ai, hắn tỉnh!"
Khi Lục Thần lại mở mắt ra, phát hiện bên cạnh có một đám Ải Nhân Địa Tinh tộc vây quanh, đang nhìn mình như nhìn quái vật.
Vừa thấy ngoại tộc như thế, Lục Thần sợ đến mức ngồi bật dậy.
"Các ngươi... Các ngươi là ai?"
"Bằng hữu, ngươi mới là người, chúng ta là Tiên!" Lão giả kia vẫn cau mày.
Gia hỏa này vừa thấy bọn họ đã tỏ ra sợ hãi, hắn không biết sự tồn tại của mình mới không hợp lý sao!
"Tiên? Nơi này là... Thất Trọng Thiên?"
"ĐM, ngươi còn biết nơi này là Thất Trọng Thiên? Này này này, hắn biết nơi này là Thất Trọng Thiên!" Lão nhân nói với đồng bạn.
Cuối cùng Lục Thần cũng nhớ lại việc xảy ra trước đó.
Mình trốn thoát từ trong Thiên Kiếp, cánh cửa kia thật sự đi thông đến Thất Trọng Thiên.
Thất Trọng Thiên! Mình thật sự đến Thất Trọng Thiên! Nhưng vấn đề là, dường như hắn chưa độ kiếp xong...
Cũng không thể nói là chưa độ kiếp xong, dù sao hắn đã chống đỡ ba lần Thiên Kiếp cấp mười hai, nói cách khác dựa theo quy tắc của Thông Thiên Tháp, hắn đã sớm độ kiếp thành công.
Nhưng Tiên Tôn gì đó nhất định phải giết Lục Thần, không ngừng thiết lập lại Thiên Kiếp, nếu hắn không trốn, chắc chắn vô cùng vô tận Thiên Kiếp sẽ lấy mạng hắn.
Nói, nói cách khác, mình độ kiếp thì độ kiếp, nhưng... Không thành tiên!
"Trời ạ, tình huống chim gì đây!" Lục Thần đỡ trán, thật sự là ngàn tính vạn tính, hắn cũng không ngờ tới kết quả này.
Nhưng điều may mắn là, hắn không chết ở trong Thông Thiên Tháp.
Gần đây Thông Thiên Tháp thật sự càng ngày càng hung hiểm, mình đã suýt chết trong Thông Thiên Tháp hai lần.
Lục Thần thu hồi suy nghĩ, nhìn những người trước mặt.
Nơi đây tổng cộng có mười mấy người, thoạt nhìn vẻ mặt tò mò, hoàn toàn khác kiểu Tiên nhân tiên phong đạo cốt, không dính bụi phàm trần ở trong tưởng tượng của Lục Thần.
"Các ngươi... Các ngươi đã cứu ta?" Lục Thần thử hỏi.
"Cũng không phải là cứu, bọn ta thấy ngươi hôn mê ở Tiên Tung Lâm, hình như là sắp chết, vốn không định quản, nhưng phát hiện ngươi là Dã Nhân Vương, thật sự tò mò mới đưa ngươi về, thuận tiện kiếm chút tiền tài đan dược, không ngờ ngươi đã sống lại." Lão nhân nói.
Lục Thần gật đầu, hắn cũng thấy tò mò với tình huống của mình, đừng nói bọn họ.
Cũng nhờ huy chương cứu mình một mạng.
"Đa tạ các vị tiền bối đã ra tay cứu giúp." Lục Thần ôm quyền nói.
"Khôi phục cũng không tệ lắm... Này tiểu tử, ngươi thật sự là Dã Nhân Vương? Ngươi làm thế nào để đến được Thất Trọng Thiên?"
Trong chốc lát Lục Thần không biết nên trả lời như thế nào, "Cái này, ta, ta cũng không biết, lúc độ kiếp đã truyền tống tới rồi."
"À?! Cái này, cái này cũng được!"
Lục Thần gật đầu, "Đúng vậy, ta cũng thấy hơi khó tin."
Một người khác nói, "Ôi, ta còn tưởng rằng có cách gì để trục lợi chứ, xem ra là Thông Thiên Tháp xảy ra vấn đề."
"Tiểu tử, chưa độ kiếp xong đã tới Thất Trọng Thiên, nói như thế nào đây, cái này chỉ có thể coi là ngươi xui xẻo, ngươi hoàn toàn không thể thành tiên."
Trong chốc lát Lục Thần không biết nên nói gì cho phải.
"Đúng vậy, mặc dù chúng ta là Tán Tiên, nhưng dù sao cũng là Tiên, trong Thất Trọng Thiên có rất nhiều Tán Tiên, thân phận của chúng ta cũng không quá kém, nhưng ngươi lại khác, không thể nghi ngờ gì nữa, ngươi nhất định là người kém nhất trong Thất Trọng Thiên."
Lục Thần gãi đầu một cái, hình như điều này cũng có lý.
Cấp thấp nhất trong Thất Trọng Thiên cũng là Tán Tiên, hắn là một Dã Nhân Vương lại đứng giữa một đống lớn Tiên nhân, muốn so cũng so không tới, chắc chắn là kẻ hèn mọn nhất.
"Tiểu tử, đừng tưởng rằng đi tới Thất Trọng Thiên chính là thế ngoại đào nguyên, ta cho ngươi biết, Thất Trọng Thiên vẫn theo quy tắc người mạnh là vua! Người như ngươi, thật ra cũng không bằng ai." Lão nhân nói.
Lục Thần cũng không muốn đến nơi này như thế, nhưng bây giờ hắn cũng không còn cách nào.
Nếu không, chờ đến khi Tiên Tôn gì đó kia không có ở đây, lại đi vượt tháp?
"Cái kia, các vị tiền bối, có thể hạ giới ở Thất Trọng Thiên không?"
"Ngươi là một phàm nhân còn dám hạ giới? Lại nói, ngươi cũng không có tư cách hạ giới."
Trong lòng Lục Thần lập tức như tro tàn, xem ra trong khoảng thời gian ngắn không thể đi được con đường "học lại" này.
Vậy mình phải tăng thực lực như thế nào? Còn lăn lộn ở Thất Trọng Thiên như thế nào, đến Thiên Vực cao cấp hơn như thế nào.
"Một phàm nhân chạy đến địa bàn của Tiên gia, tiểu tử, ngươi thật thảm... Quên đi, nhìn ngươi cũng thật đáng thương, ta tặng ngươi một tấm Truyền Tống Phù, nhanh đến Tiên Vực của Nhân tộc các ngươi đi."
"Tuy ngươi quá yếu ớt, nhưng có thể cũng vì yếu ớt đến cực hạn rồi, ngược lại thành điểm đặc sắc của ngươi."
"Biết đâu mấy Tiên nhân kia bằng lòng thu nhận ngươi làm hạ nhân gì gì đó, kiếm miếng cơm ăn." Nói xong, lão nhân đưa một lá bùa cho Lục Thần.
Người ở Thất Trọng Thiên đều không dùng Truyền Tống Trận, trực tiếp dùng Truyền Tống Phù!
Lục Thần đã cảm nhận được phong cách của Thất Trọng Thiên.