Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Đương nhiên quan tâm! Trên cổ tịch cũng từng so sánh Hàn Băng Phượng vàThập Dực, Hàn Băng Phượng cũng không thua kém Thập Dực nhiều lắm!" Linh Lung thở phì phò nói.
"Đại tỷ, bình tĩnh, đạo tâm dao động cũng không tốt."
"Ai cần ngươi lo! Lại nói dù ta tức giận cũng chỉ là có lòng cầu thắng, đại đạo tranh phong, không tiến tất lùi, dù sao cũng không thể đánh mất lòng cầu thắng!"
Lục Thần đỡ trán, nữ nhân này thật sự sắp phát điên.
Thế nhưng suy nghĩ một chút cũng đúng, người ta trải qua muôn vàn vất vả nguy hiểm, vượt qua Thiên Kiếp cấp chín, đi trên con đường mạnh nhất, kết quả tọa kỵ còn không sánh bằng một phàm nhân như thế.
Linh Lung thật sự triệu hoán Hàn Băng Phượng.
"Thập Dực... Khiêm tốn..." Lục Thần lặng lẽ nói chuyện với Thập Dực, kết quả bị Linh Lung phát hiện vô tình cắt ngang, "Này, ngươi có ý gì, có phải khinh thường ta không!"
Lục Thần thở dài một hơi, "Không phải ngươi đang muốn tự rước lấy nhục sao?"
"Ngươi mới tự rước lấy nhục! Hàn Băng Phượng, Thập Dực thì như thế nào, lấy uy áp Phượng Hoàng ra chấn áp!"
Hàn Băng Phượng lập tức phát ra một tiếng phượng hót, rít gào về phía Thập Dực, một trận gió bão băng sương bao phủ thiên địa, đánh tới theo tiếng Phượng Minh!
Thập Dực khẽ nhíu mày, một đôi mắt rồng nhìn lướt qua Hàn Băng Phượng, một lát sau, Thập Dực hơi mất kiên nhẫn, rít gào một tiếng về phía Hàn Băng Phượng.
"Rống!" Tiếng long ngâm kinh thiên, khắp nơi chấn động, còn đầy ắp lực lượng Long Hỏa.
Đối mặt với long uy, phượng uy không đáng nhắc đến, hai con tọa kỵ so sánh lập tức phân rõ cao thấp!
Trong khoảnh khắc, Hàn Băng Phượng lập tức ngoan ngoãn, cả người phủ phục, hơi gật đầu với Thập Dực.
Thập Dực cũng không muốn chấp nhặt với nàng, dù sao chủ nhân nói phải khiêm tốn, chỉ quay đầu nhìn về phía khác...
"Cái này!" Linh Lung trợn to hai mắt, vẻ mặt tức giận lại không có cách nào.
"Vì sao kém nhiều như vậy, không phải nói cùng một đẳng cấp sao? Này, ngươi nói đi, vì sao kém nhiều như vậy!"
Lục Thần rất bất đắc dĩ, "Ta cũng không biết, không phải ngươi biết nhiều hơn ta sao?"
"Ta!" Linh Lung tức giận đến cắn răng giậm chân, "Ta không muốn đi cùng với ngươi, sau này không gặp lại!"
Nói xong, nhảy lên Hàn Băng Phượng muốn đi.
Đáng tiếc, không có Thập Dực cho phép, Hàn Băng Phượng cũng không dám đi...
Nhìn Linh Lung giận không kìm được rồi lại không có cách nào, chỉ có thể nổi giận với Hàn Băng Phượng ở đằng kia, Lục Thần đỡ trán.
Xem ra mối thù này ăn chắc rồi.
Linh Lung không đi được, lần thứ hai "sau này không gặp lại" chưa được bao lâu, hai người ngồi chung Thập Dực, đi kiểm tra một lối ra trước.
"Có muốn ăn bánh màn thầu không, bánh màn thầu ở chỗ bọn họ đặc biệt ngọt." Lục Thần nhìn về phía Linh Lung ngồi ở sau lưng.
Linh Lung hít sâu một hơi, ở cạnh gia hỏa này chưa đến hai ngày, bản thân mình lại nổi giận phàm trần, lúc độ kiếp đã chặt đứt tình cảm, cảm giác hồi phục cũng hơi nguy hiểm, phải khống chế một chút.
"Ngươi biết, ngươi rất đáng ghét không?" Linh Lung dùng cảm xúc vô cùng bình tĩnh nói, "Dù ngươi có Thập Dực thì ta cũng không tức giận như bọn họ, mấu chốt là ngươi quá coi thường người khác!"
"Ngay từ đầu cố ý thu hồi Thập Dực, sau đó lại dùng một khuôn mặt thiếu đánh nói ngươi đã hoàn thành tiệm linh và phó bản tọa kỵ trên bầu trời..."
Lục Thần nhai bánh màn thầu, nói, "Sao ta lại là vẻ mặt thiếu đánh chứ?"
"Vẻ mặt không sao cả kia của ngươi rất thiếu đánh! Ngươi biết rất khó khăn hoàn thành hai nhiệm vụ kia không? Gia tộc bọn ta đã từng nghiên cứu không dưới mấy trăm phương án, đều không thành công!"
"Ngươi nghĩ rằng ta tức giận chỉ vì Thập Dực của ngươi sao? Mà là ngươi lại hoàn thành việc mà rất nhiều thế hệ trong gia tộc bọn ta không thể hoàn thành!"
Lục Thần thở dài, việc này đâu liên quan đến hắn chứ?
"Đúng rồi! Trước đó ngươi nói, là bằng hữu của ngươi đã cứu ta, ta nói là người bạn ngoại trừ Đại Hoàng ấy, bằng hữu kia của ngươi là ai?"
"Lục Y Y." Lục Thần yếu ớt đáp.
"Boss của phó bản ẩn Thần Nông cốc, Lục Y Y? Sao có thể! Trong gia tộc của ta chỉ nhắc đến phó bản đó, lại không nói rõ cách đi vào!"
Lục Thần thở dài, quả nhiên nữ nhân này cũng biết cả lai lịch của Tiểu Lục!
"Có thể tiến vào từ Luân Hồi cảnh, cần có hai điều kiện mới có thể tiến vào, có nhiệm vụ Thần Huyết Ma Chủng, hơn nữa không thể có ghi chép tử vong."
"Luân Hồi cảnh? Nơi trọng sinh của Nhất Trọng Thiên? Trời ạ, chúng ta lại không nghĩ tới! Chờ đã, nhiệm vụ Thần Huyết Ma Chủng là cái gì ? Ta, sao ta chưa từng nghe nói?"
"Ta không nhớ rõ nhận ở đâu, đại tỷ, cái này đều là chuyện mười mấy năm trước, cộng thêm thời gian tu luyện giả tưởng gì gì đó, cũng đã là chuyện vài thập niên trước, ta đâu thể nhớ rõ ràng như vậy?"
"Chờ chút, ngươi nói ngươi tốn vài chục năm đã đến cảnh giới Nhân Vương đỉnh phong?! Điều này sao có thể! Ngươi uống thuốc tu luyện sao!"
Lục Thần tốn vài chục năm đến Dã Nhân Vương thập tam tinh, chỉ là Lục Thần quyết định không nói chuyện này ra, nếu nói ra e rằng nữ nhân này sẽ biến thân Mười vạn câu hỏi vì sao.
"Chúng ta còn có thể trò chuyện thật vui vẻ được không? Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy được chứ, ăn bánh màn thầu đi."
Linh Lung hơi híp mắt lại, đánh giá Lục Thần.
Với nội tình của gia tộc bọn họ, không có quá nhiều việc không biết, nhưng gia hỏa này tùy tiện nói ra một chuyện trên người mình, đều là chuyện nàng không biết!
Đây chính là một đóa kỳ hoa ở trong Cửu Thiên!
Thời gian kế tiếp, Lục Thần và Linh Lung dò xét mười ba cửa ra, những cửa ra này phân bố ở từng khu vực của Hồng Ngũ Tinh, mặc dù có Thập Dực cũng tốn thời gian hai ngày.
Hai người kiểm tra đến một sơn động cuối cùng, bên trong thật sự là một đạo Truyền Tống Môn.
Cuối cùng đánh dấu toàn bộ mười ba cửa ra ở nơi này, hai người lựa chọn cửa ra số bảy có linh khí tiêu tán nghiêm trọng nhất, cùng nhau tiến vào.
Lần này truyền tống cũng không phải bị mạnh mẽ kéo vào, cho nên chỉ sau khoảng choáng váng ngắn ngủi, hai người đã vững vàng rơi xuống đất.
Nhưng vừa đi ra từ Truyền Tống Môn, hai người đều ngẩn ra.
Thế giới này cũng là một đống đổ nát, nhưng từ kiến trúc trong đống đổ nát, có thể mơ hồ thấy được thế giới huy hoàng ban đầu.