Editor: Linh Tống
【 Nhiệm vụ “đánh chết chó giữ cửa” 】
【 Miêu tả nhiệm vụ: Đây là lúc Senabis suy yếu nhất, cũng chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta đánh trả. 】
【 Nội dung nhiệm vụ: Phối hợp với Tiểu Mẫn, đánh chết chó giữ cửa của cánh của Vong Linh – Senabis” 】
【 Giải thích 1: Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này trong vòng năm tiếng sau khi hoàn thành nhiệm vụ “đánh cắp linh lực”, nếu không sẽ được coi là nhiệm vụ thất bại, cần phải làm nhiệm vụ “đánh cắp linh lực” thêm một lần nữa, sẽ không được nhận bất kỳ phần thưởng nào nữa. 】
【 Giải thích 2: Trong nhiệm vụ, nếu người chơi bị đánh chết, vĩnh viễn tổn thất vạn vật linh khí, đẳng cấp linh lực (đẳng cấp linh lực của bản thân), đồng thời Senabis sẽ nhận được sự tăng cường. 】
【 Phần thưởng nhiệm vụ: Quỷ Sủng Tiểu Mẫn (màu tím, duy nhất toàn server, thông dụng tất cả chức nghiệp), phó bản chi nguyên *1 】
Lục Thần nhìn Tiểu Mẫn một chút, con hàng này đã giả vờ đáng thương ở đây mấy ngày, lại là Quỷ Sủng màu tím gì đó?
“Ngươi có thể đánh Senabis với ta, lại còn để ta giết nhiều tiệm linh như vậy…”
Hơn nữa, nếu chiêu mộ Tiểu Mẫn, quân đoàn của hắn lại có thêm một thành viên ly kỳ cổ quái.
Thoạt nhìn nhiệm vụ này cũng không dễ hoàn thành, nhưng Lục Thần vẫn quyết định thử một lần.
“Cuối cùng đã phải giải quyết Boss, Tiểu Mẫn, tốt nhất ngươi đừng khiến ta thất vọng, đi thôi, giải quyết tên chó giữ cửa kia đi!”
“Nhận nhiệm vụ đánh chết chó giữ cửa!” Lục Thần hít sâu một hơi, lại bước vào trong cánh cửa đá.
Tiểu Mẫn tham gia vào đội ngũ!
Hai con quỷ lặng lẽ bay về phía sơn cốc.
Đến sơn cốc, Lục Thần quan sát Tụ Linh Trận một chút.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đánh cắp linh lực, bên trong Tụ Linh Trận Vong Linh không tiếp tục đổi mới Vô Đầu Phi Thi và tiệm linh nữa, Senabis cũng không ở nơi này, trong sơn cốc chỉ còn những phù chú ở trên mặt đất, lộ ra vẻ trống rỗng.
“Có thể Senabis quá yếu ớt không thể nào phát động trận pháp nữa.” Lục Thần hơi buồn bực, bản thân lại vô thức não bổ nhiều nội dung cốt truyện như vậy, đây không phải trò chơi à, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.
“Đúng, Tiểu Mẫn, rốt cuộc ngươi có kỹ năng gì, dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết, ta cũng tiện vạch ra chiến thuật chứ.” Lục Thần nhìn tiểu thây khô.
Tiểu Mẫn lại không để ý đến Lục Thần, cơ thể nho nhỏ của nàng bay về phía sơn cốc.
“Này, Tiểu Mẫn!” Lục Thần nhíu mày, sao người này không nghe theo chỉ huy, dụ quái đến thì rắc rối, hắn vội vàng đi theo.
May mà nơi đây cũng không có tiệm linh.
Một mình Tiểu Mẫn đi vào trung tâm trận pháp, lúc này Lục Thần chú ý đến, hóa ra có một hạt châu lơ lửng ở nơi này.
Hạt châu này lớn khoảng quả đấm, toàn thân đỏ thẫm, trên mặt hiện ra đầy hoa văn kỳ quái.
Lục Thần cau mày, mặc dù có thể khởi động trận pháp, phần lớn cần pháp bảo áp trận, đặt pháp bảo ở mắt trận, cung cấp năng lượng vận hành trận pháp.
Tụ Linh Trận Vong Linh này có uy lực khổng lồ như thế, tất nhiên cũng cần pháp bảo áp trận, còn hạt châu này, chẳng lẽ chính là pháp bảo?
Nghĩ đến đây, Lục Thần muốn tự tay lấy hạt châu này.
“Đừng nhúc nhích!” Tiểu Mẫn đột nhiên nói.
“Ừm? Vì sao?” Lục Thần kỳ quái hỏi.
Tiểu Mẫn xoay người, dùng hốc mắt trống rỗng nhìn đầu Lục Thần, “Ngươi biết Tam Thần Châu không?”
“Không biết, ta chỉ biết bảy viên ngọc rồng…”
Tiểu Mẫn không quan tâm nửa câu sau của Lục Thần, “Tam Thần Châu theo thứ tự là Mục Trần Châu, Xích Đan Châu, Tị Trần Châu.”
Lục Thần cau mày nghe NPC phổ cập khoa học cho hắn, mấy thứ này vẫn nên lắng tai nghe, thứ nhất có thể sẽ liên quan đến Chư Thần Hoàng Hôn, thứ hai có thể là trang bị đỉnh cấp của Cửu Thiên.
“Tam Thần Châu đều ẩn chứa uy lực vô cùng to lớn, tuy Ngụy Mục Trần Châu này còn lâu mới cường hãn bằng Mục Trần Châu thật, nhưng không nắm bắt được trọng điểm đã lấy, chắc chắn phải chết!”
Sau đó, giọng nói của Tiểu Mẫn trở nên nghẹn ngào, “Phụ mẫu người nhà của ta, đã bị hạt châu này đánh cho hồn phách tan biến, vĩnh viễn không siêu sinh…”
Đúng vào lúc này, toàn thân của Ngụy Mục Trần Châu trở nên trong suốt, bên trong hạt châu lại xuất hiện một vài hình ảnh.
…
Trong núi rừng, một nhà năm người mặc quần áo rách rưới, đang hốt hoảng chạy trốn, nam tử trưởng thành vừa giục mọi người chạy nhanh, vừa không ngừng quay đầu kiểm tra rừng rậm ở sau lưng.
Trong rừng luôn có một vài âm thanh kỳ quái, cũng không biết là tiếng cây cối xào xạc, hay rốt cuộc đang cất giấu điều gì.
Không lâu sau, bọn họ chạy trốn đến một khoảng đất hoang.
Mấy cái bóng trắng chợt lóe lên, trong chớp mắt một nhà năm người đã ngã vào trong vũng máu!
Lục Thần khẽ nhíu mày, đây là người nhà trước kia của Tiểu Mẫn? Tiểu cô nương kia chính là dáng vẻ của Tiểu Mẫn lúc còn sống, lại còn là một tiểu loli.
Hình như cái bóng trắng là U Nguyệt Ngân Lang, bọn họ chết trong tay U Nguyệt Ngân Lang?
Không biết qua bao lâu, mặt trời lặn rồi mọc, xuân qua đông đến, thi thể trên cánh đồng hoang này lại bắt đầu cử động.
Mặc dù bọn họ không đầu thai, lấy dáng vẻ vong thi sống lại, nhưng bọn họ không cần lo lắng sợ hãi nữa, ban ngày trốn dưới đất, buổi tối người một nhà lại có thể gặp nhau.
Thời gian lại trở nên bình tĩnh ấm áp.
Cho đến khi Senabis xuất hiện, phụ mẫu, ca ca tỷ tỷ của Tiểu Mẫn vì bảo vệ Tiểu Mẫn, đánh về phía Senabis.
Vào lúc ấy, Lục Thần thấy ánh mắt trên đầu của phụ mẫu Tiểu Mẫn, ánh mắt này lại khiến hắn cảm thấy hơi quen thuộc…
Lúc bọn họ vừa đến gần Senabis, một viên hạt châu màu đỏ thắm xuất hiện, bọn họ giống với rất nhiều Vô Đầu Phi Thi, cơ thể và hồn phách đều bị kéo ra rất dài, cho đến khi bị hút hoàn toàn vào Mục Trần Châu!
Nhìn đến đây, Lục Thần đã biết thân thế của Tiểu Mẫn, cũng biết hạt châu trước mắt, chính là hạt châu màu đỏ thắm kia!