Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1692 - Chương 1681: Sinh Sôi Nảy Nở (14/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1681: Sinh sôi nảy nở (14/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Đột nhiên đôi mắt Lục Thần tỏa sáng.

Trong sào huyệt thật sự sẽ tuôn ra nhiều ma vật như vậy sao? Không phải, sào huyệt dù sâu tới đâu thì cũng không thể sinh ra nhiều ma vật như vậy từ hư vô.

Chắc chắn những ma vật này được đưa tới!

Mà đồ vật gì có thể liên thông vạn giới, phân loại ma vật để đưa đến từng thế giới võ đạo có đẳng cấp khác nhau?

Chính là Hồng Mông cổ thụ!

Cũng chỉ có Hồng Mông cổ thụ mới có khả năng đưa ma vật đến nhiều thế giới khác nhau như vậy!

"Hồng Mông cổ thụ liên thông vạn giới, thứ đưa đủ loại ma vật đến từng thế giới là bộ rễ của Hồng Mông cổ thụ! Mà bộ rễ Hồng Mông cổ thụ sẽ kết nối với thế giới chủ Thất Trọng Thiên!" Lục Thần trợn tròn đôi mắt.

Dứt lời, hắn nhìn về phía Linh Lung: "Linh Lung, ta không thể dẫn ngươi đi cùng, bởi vì ta không biết phía trước thông đến nơi nào. Ngươi là Chân Tiên, thọ mệnh không bị hạn chế, ngươi không cần theo ta mạo hiểm!"

Linh Lung sợ hãi nhìn Lục Thần: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Lục Thần mắt sáng như đuốc, trầm giọng nói: "Ta phải trở về! Dù là vạn kiếp địa ngục, ta cũng muốn xông vào một lần!"

Dứt lời, Lục Thần lắc mình một cái, vọt thẳng vào sào huyệt ma vật, biến mất.

Gió núi thổi qua, cuốn lên tóc dài của Linh Lung, nàng kinh ngạc nhìn sào huyệt ma vật dưới vách núi, trong lòng lập tức trống rỗng.

Hắn đi, tuy hắn nói không sai, Linh Lung là Chân Tiên cửu kiếp, đừng nói hai năm, hai mươi năm, hai trăm năm thì nàng mới bắt đầu hao tổn, nàng không cần phải... Đi mạo hiểm.

Chỉ là vào giây phút hắn không chùn bước bỏ mình lại, trong lòng Linh Lung vẫn cảm thấy thất vọng và mất mát.

Một hồi lâu sau, Linh Lung lắc đầu, đỏ mắt yếu ớt nói: "Linh Lung à Linh Lung, ngươi làm sao vậy, ngươi vốn không cần phải đi theo hắn mạo hiểm..."

Dứt lời, Linh Lung ngồi xếp bằng, chuẩn bị tu luyện Băng Tâm Quyết.

Chỉ là vừa luyện một hồi, hai dòng lệ nóng lại không cầm được mà chảy xuống.

Sào huyệt ma vật, vô số ma vật phát động công kích như nước biển về phía người xâm lấn này.

"Thần Ma Cộng Sinh! Hình thái Long Thần!" Lục Thần phát động kỹ năng, hóa thân Chiến Thần tóc trắng giáp vàng, giận dữ hét: "Đều cút đi cho ta!"

Cũng không phải những ma vật này đáng để hắn làm như vậy, mà là hắn muốn giành giật từng giây!

Trong lúc đó, một bóng dáng màu vàng óng được ngọn lửa hừng hực bao quanh thế như chẻ tre, tiến quân thần tốc, tung hoành vạn dặm, một đường liều mạng chém giết tiến về địa tâm!

Phàm là ma vật tới gần hắn đều bị thiêu thành tro tàn!

"Hồng Mông cổ thụ, đi ra cho lão tử!" Lục Thần gầm thét, linh lực cả người ầm vang, vô số ma vật, ngay cả thủ lĩnh của nhóm ma vật này cũng căn bản không có cách tới gần Lục Thần.

Nửa giờ sau, Lục Thần đã chui xuống mấy vạn mét dưới lòng đất.

Hồng Mông cổ thụ từng nói bộ rễ của nàng cắm rễ ở gần địa tâm, nên có thể tìm được nàng ở nơi đó.

Không lâu sau, Lục Thần thật sự đã đến gần địa tâm, hắn nhìn thấy một vật thể bị dây leo bao thành hình trái tim ở bên cạnh địa tâm.

Thứ này giống y như thủ vệ tầng thứ chín Linh Tháp mà trước đây Lục Thần đánh bại, cũng chính là chi nhánh của Hồng Mông cổ thụ!

"Tìm được rồi!" Lục Thần trợn tròn đôi mắt: "Đi ra cho ta! Nếu không ta đến một thế giới thì sẽ hủy một chi nhánh của ngươi, Vạn Giới mê cung có mấy vạn thế giới, cứ có một cái ta sẽ hủy một cái!"

Vừa dứt lời, dây leo nhúc nhích, tạo thành khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ mà Lục Thần từng gặp.

Thiếu nữ không tức giận chút nào mà mỉm cười với Lục Thần: "Hai năm rồi, cuối cùng ngươi cũng tìm được ta?"

Lục Thần trợn tròn đôi mắt, nhìn chằm chằm hai gò má của thiếu nữ, trầm giọng hung hăng nói: "Vừa rồi ngươi đã nghe lời ta nói rồi đó, hiện tại ngươi hãy đưa ta trở về Thất Trọng Thiên, nếu không dù ngươi cắm rễ khắp vạn giới thì ta cũng sẽ nhổ ngươi tận gốc!"

Dây leo nhấp nhô, thiếu nữ với thân thể hoàn chỉnh đi ra ngoài từ trong dây leo giăng đầy, không nhanh không chậm đi tới trước mặt Lục Thần.

Thiếu nữ khẽ nhíu mày, giả vờ vô cùng kinh ngạc: "Hình như hiện tại ngươi không nên nói chuyện với ta như vậy, nếu muốn trở về, không phải ngươi nên cầu xin ta sao?"

Lục Thần siết chặt hai tay, nhìn chằm chằm thiếu nữ.

Trong một phút chốc, Lục Thần nói: "Cuối cùng ngươi muốn thế nào!"

Thiếu nữ mỉm cười: "23 tháng 27 ngày, đã trải qua 513 thế giới, trong thời gian này, ngươi ra tay cứu 74 thế giới, nếu không để lỡ những thời gian này, ngươi có thể tìm được ta sớm hơn."

"Lục Thần, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có hối hận không?"

Lục Thần hít sâu một hơi, khiến tâm trạng của mình bình tĩnh lại: "Hối hận!"

"Nếu lại đi một lần nữa, ta vẫn sẽ cứu bọn họ."

"Ta chỉ hối hận vì sao không sớm nghĩ ra chuyện ngươi tồn tại trên mỗi thế giới!"

Thiếu nữ nhìn Lục Thần, khẽ nhíu mày: "Đã trải qua nhiều thế giới như vậy, nhìn thấy nhiều sự tử vong như vậy, dù không khiến ngươi nhìn thấu, chẳng lẽ cũng không khiến ngươi chết lặng sao?"

"Trần Duyên Tinh, Bạch Lãng Tinh, Hồng Ngũ Tinh, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, trong vòng một năm sau khi ngươi đi, những thế giới kia đã bị tàn sát giết sạch! Những người ngươi quen biết đều đã chết!"

Sương mù cuồn cuộn màu xanh khó có thể ức chế tràn ra ngoài đôi mắt của Lục Thần, nếu không phải nàng là hy vọng trở về duy nhất của bản thân thì e rằng Lục Thần đã bùng nổ.

Đôi thiếu niên huynh muội kia, Thiên Duệ, Tả Tu, Chúc Kim, bọn họ đều đã chết hết...

"Ngươi vẫn chưa rõ sao? Ngươi không cứu được ai hết!"

Nhìn thấy đôi mắt cuồng nộ của Lục Thần, thiếu nữ khẽ cười một tiếng, nhìn về nơi khác: "Nhìn người ta hung dữ như vậy, quá dọa người, ta phải giải thích một câu, hứng thú của ta là phồn diễn sinh sôi chứ không phải hủy diệt, những sinh vật này không phải do ta chỉ huy, ta chỉ là một sự tồn tại ở vạn giới, mọi người sử dụng ta làm gì, cứu người cũng tốt, giết người cũng tốt, đều không phải là điều mà ta có thể chi phối."

"Cũng giống như Diệt Thần Thương trong tay ngươi, ngươi dùng nó giết người, cứu ma, đó là chuyện của ngươi, không phải chuyện của Diệt Thần Thương."

"Cho nên, ngươi đừng tính món nợ này lên đầu ta, quá oan uổng."

Bình Luận (0)
Comment