Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1694 - Chương 1683: Giết Không Tha! (1/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1683: Giết không tha! (1/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

"Lục Diêu... Được, vậy gọi là Lục Diêu đi... Ngươi để lại cho hài tử một tín vật, để ta giao hắn cho muội muội ngươi."

Cuối cùng dây leo trên người Lục Thần cũng mở ra, Lục Thần hốt hoảng, mãi đến nhìn tiểu sinh mệnh vẫn luôn khóc lóc bên cạnh mình, sắc mặt của nó khi khóc lên thật sự giống như muốn rách cả mí mắt.

Đây... Là con của hắn?!

Lục Thần cẩn thận ôm lấy hài nhi, suy nghĩ một chút về những vật trên người, cuối cùng nhét một tấm hình vào trong tay tiểu gia hỏa.

Đó là ảnh gia đình lần trước Lục Thần mang về!

Ảnh gia đình có phụ mẫu, Lục Thần, Lục Di, Lục Di thấy thứ này thì chắc chắn sẽ không nhìn lầm.

Thiếu nữ biến thành hình người, đi ra ngoài, cẩn thận đón lấy hài tử, khi nằm trong tay thiếu nữ, hài tử dừng việc khóc lóc một cách thần kỳ, an tường tựa lên ngực thiếu nữ.

"Hắn, chắc là hắn muốn uống sữa." Lục Thần hơi lúng túng, nói: "Ngươi có muốn mang hắn theo bên người hay không?"

"Mang theo bên người? Vậy hắn càng không may hơn ta, hắn không cần bú sữa mẹ." Thiếu nữ vung tay, từ trái tim vươn ra rất nhiều dây leo, tạo thành một cái nôi có độ lớn thích hợp, một sợi dây leo đưa vào trong miệng hắn.

Một ít chất lỏng màu trắng trào ra từ trong sợi dây leo kia, hài tử dùng sức bú.

"Ta là mụ mụ của Lục Diêu, ta có thể để hắn đói bụng sao?"

"Lục Thần, huyết mạch vạn vật của ngươi đã đả thông tầng thứ hai, chỉ là hiện tại ngươi không có thời gian tăng lên, ta đưa ngươi trở về Thất Trọng Thiên."

Lục Thần mờ mịt gật đầu.

"Đúng rồi, bên ngoài còn có một người bạn của ta."

"Làm sao? Ngươi đã có ta mà còn nghĩ đến những nữ nhân khác?"

"Giữa chúng ta..."

Thiếu nữ mỉm cười: "Ta chỉ đùa một chút, ngươi còn tưởng là thật. Tốt lắm, ta sẽ chỉ dẫn bằng hữu của ngươi rời đi, hiện tại ngươi hãy trở về Thất Trọng Thiên đi!"

Dứt lời, trái tim mở ra, bên trong đột nhiên xuất hiện một Truyền Tống Môn.

Lục Thần đi tới trước Truyền Tống Môn, đúng lúc này Lục Diêu y y nha nha nhìn về phía Lục Thần, không biết miệng đang nói cái gì.

Lục Thần quay đầu nhìn Lục Diêu.

Bỏ qua quá trình chế tạo, kết quả nói rằng hài tử này chính là nhi tử của hắn!

Hắn cứ đi như vậy sao?

Lục Thần dừng bước lại: "Ngươi, ngươi chắc chắn sẽ đưa nó đến chỗ Lục Di sao? Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?"

"Làm sao, ngươi còn sợ ta ăn con của chúng ta? Đừng quên, hắn không chỉ là nhi tử của ngươi, hắn còn là nhi tử của ta! Mau đi về đi, còn không nhanh lên thì Trái Đất sẽ bị hiến tế!"

Trong lòng Lục Thần còn cực kỳ không yên lòng, nhưng chuyện tọa độ quá mức khẩn cấp, lại nghĩ lời thiếu nữ nói cũng không sai, nên hắn xoay người đi về phía Truyền Tống Môn.

"Đúng rồi, ngươi tên gì? Hồng Mông cổ thụ?"

"Không phải, ta chỉ là chi nhánh của nó, nếu ngươi nhất định phải gọi ta, vậy gọi ta là... Mộc Sinh..."

Lục Thần nghe xong thì nhớ kỹ cái tên này, trực tiếp bước vào Truyền Tống Môn!

Không lâu sau, Lục Thần đi ra từ trong Truyền Tống Môn, vào giờ phút này, hắn đang đứng trong phế tích của Thường Thục thành!

"Trở về!" Lục Thần trợn tròn đôi mắt: "Không xong, hiện tại bọn họ đang ở đâu! Ta cũng không có Truyền Tống Phù!"

Lục Thần vội vàng chạy về tây thành.

Nơi đó có thiết bị tuần tra tin tức tinh cầu, lúc này còn có không ít người vây quanh.

Lục Thần đẩy đám người ra, nhìn thấy tin tức bắt mắt trên thiết bị thông tin.

« Thông tin thay đổi, tọa độ của Kim Loan bị cướp đoạt. Tổng số tọa độ Trái Đất nắm giữ trước mắt: 1 »

« Ly Thương, Tiên cấp: Không, động phủ: Cửu Tinh Động Thiên (động phủ hạ đẳng), chiến tích Tiên chiến : 5 chiến 5 bại. »

« Ly Thương, số người khiêu chiến là 183 người, thời gian trả lời còn lại là 2 phút 47 giây. »

"Cuối cùng Diệp Phàm và Cửu Nhi gì đó đã không đoạt lại được nữa!" Bên cạnh có người nói.

"Hai Chân Tiên kia liên tục đánh bảy tám trận, sớm đã bị thương nặng đến mức không động đậy được!"

"Không hiểu nổi vì sao bọn họ nhất định phải bảo vệ Trái Đất này, căn bản là làm chuyện vô ích. Hình như tên Ly Thương kia cũng không chịu nổi, trận trước đã suýt chết rồi, lần này có lẽ một khi trả lời, chiến đấu sẽ kết thúc trong vòng 10 giây."

"Mười Tán Tiên Trái Đất kia thay phiên lên sân khấu, hình như đã chết sáu bảy người!" Một tên Tán Tiên ăn dưa thảnh thơi nói.

Đột nhiên, một bóng dáng lóe lên trước mặt hắn ta, bắt lại cổ áo của hắn ta.

Một đôi mắt kinh khủng xuất hiện trước mặt người nọ: "Bọn họ ở đâu!"

"Hả? Ngươi muốn làm cái gì! Cái gì mà bọn họ ở đâu!" Người nọ muốn thoát ra nhưng lại phát hiện linh lực bùng nổ trên cơ thể người này cực kì khủng bố, bản thân gần như bị hắn cứng rắn bóp chết!

"Tiên Đấu Trái Đất ở đâu!" Lục Thần nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng.

"Ở, ở Côn Lôn thành!"

"Hiện tại dẫn ta đi!"

Người nọ vội vàng lấy ra Truyền Tống Phù, dẫn theo Lục Thần cùng nhau truyền tống đến Côn Lôn thành!

Tiên Đấu Trường Côn Lôn thành.

Bên cạnh khán đài Tiên Đấu Trường số một có vài người mình đầy thương tích nhân đang nằm.

Diệp Phàm, Cửu Nhi, Phi Tương, Cổ Viêm, Minh Đăng... Những người này đều không rõ sống chết.

Diệp Phàm chống đỡ thân thể, nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh mình.

Cửu Nhi còn hơi thở, chỉ là linh lực đã hao hết, cộng thêm thương thế trên người quá nặng, đã hôn mê.

Trước ngực Kim Loan vừa thi đấu có một cái lỗ lớn, đan dược trên người bọn họ đã hao hết, chỉ có thể nhìn hắn ta chết.

Phi Tương, Minh Đăng đã không còn khí tức...

Mấy người còn lại không rõ sống chết.

Hai cánh tay của Ly Thương bị người ta chặt đứt, hấp hối.

Nhưng lúc này đã không còn ai có thể lên trận, vị trí tọa độ cuối cùng chỉ có thể do hắn ta bảo vệ.

"Ly Thương tiền bối... Thật, khụ khụ khụ... Xin lỗi..." Diệp Phàm đỏ bừng đôi mắt.

Ly Thương nhìn Diệp Phàm, rồi nhìn lại những đồng bạn nằm ở chỗ này, lệ rơi đầy mặt.

"Diệp Phàm, ngươi và Cửu Nhi đều đã cố gắng hết sức, ân lớn như thế, đáng tiếc... Chỉ có thể báo vào kiếp sau."

"Lão Ly, có thể lại cho ta nhìn một chút hay không?" Kim Loan yếu ớt nói.

Ly Thương gật đầu, lấy ra Huyễn Cảnh Đồ.

Mở ra Huyễn Cảnh Đồ, viên tinh cầu màu xanh lam kia đang tự chuyển động một cách an bình.

Bình Luận (0)
Comment