Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Đây vẫn chỉ là bộ trang bị, còn có một vài Thần khí độc lập cũng cực kỳ bá đạo, thậm chí có cái còn mạnh hơn bộ trang bị."
"Vậy bộ Thần Ma Nghịch Mệnh của ta thì sao?" Lục Thần hỏi.
Linh Lung trợn mắt lườm Lục Thần, "Thần Ma Nghịch Mệnh không ở trên bảng!"
Lục Thần lắc đầu, đã lâu rồi hắn không lăn lộn được vào bảng xếp hàng này, xếp hạng đẳng cấp cũng tốt, xếp hạng chiến sủng cũng được, xếp hạng bộ trang bị cũng thế, đều không liên quan đến hắn.
Người ta cũng không dẫn hắn chơi...
Đúng vào lúc này, Diệp Phàm khập khễnh chạy ra, "Viện trưởng!"
Lục Thần thấy Diệp Phàm cũng cực kỳ vui vẻ, trước đó có quá nhiều chuyện, bọn họ còn chưa nói được mấy câu tử tế, cuối cùng bây giờ đã có thời gian.
"Diệp Phàm!" Lục Thần vỗ mạnh vai Diệp Phàm, "Tiểu tử tốt, sáu năm đã độ kiếp!"
"Hắc hắc, mấu chốt là ngươi phải đi trước, chúng ta mới có thời điểm tốt để vượt qua."
Lục Thần hơi ngạc nhiên, sau đó nghe Diệp Phàm nói đến cơ duyên lớn của Lục Trọng Thiên, vẻ mặt càng ngày càng dữ tợn.
"ĐM, không ngờ ta vừa đi, lại có chuyện tốt như thế?"
"Viện trưởng, ta đoán ngươi đã xài hết Thiên Kiếp, cho nên lúc chúng ta độ kiếp đặc biệt thoải mái!"
Trên mặt Lục Thần lúc xanh lúc trắng, mình đột nhiên làm một người coi tiền như rác.
"Ôi viện trưởng, sao lần đó thời gian Thiên Kiếp của ngươi lâu như vậy? Lúc đó ta chỉ tốn mười mấy tiếng đã độ kiếp thành công."
Lục Thần đen mặt, "Ta độ ba lần, thời gian có thể ngắn sao!"
"Ba lần, đều là cấp mười hai?"
"Ừm!" Cuối cùng Lục Thần cũng nhìn thấy người quen có thể nói ra hết buồn bực trong lòng, "Nói đúng ra là bốn lần! Lần thứ hai và lần thứ ba đều là song nguyên tố! Lần thứ tư lấy một cái ngũ nguyên tố, ta thật sự không chống đỡ nổi, cũng may hình như lúc đó Thông Thiên Tháp xảy ra vấn đề, vì vậy ta đã chuồn đi."
Diệp Phàm gật đầu, "Ồ, chẳng trách ngươi vẫn là Dã Nhân Vương, nói đúng hơn là, ngươi đã độ ba lần trước thành công, lần thứ tư lại chạy, cho nên không thể tính thành công cũng không thể tính thất bại, cuối cùng ngươi sẽ không thành Tiên!"
Lục Thần gật đầu, "Chắc là như vậy, ôi, dù sao rất thảm."
Hai người lải nhải việc nhà như đang nói chuyện phiếm, sắc mặt Linh Lung ngồi bên cạnh dần không thích hợp.
Thiên Kiếp cấp mười hai thì thôi đi, còn ba lần! Không đúng, bốn lần!
Đây đâu chỉ là "rất thảm", thật sự cực kỳ bi thảm! Đến bây giờ gia hỏa này còn sống, đó là một kỳ tích!
Kết quả người này còn không coi ra gì?
Đệ tử của hắn cũng là đầu óc có bệnh, nghe xong chuyện kinh khủng như vậy, cũng không có phản ứng quá lớn, không có chút nghi ngờ nào sao?
"Diệp Phàm, bây giờ là Chân Tiên mấy kiếp hả?" Lục Thần hỏi.
"Ồ, ta thập kiếp, không phải ta học theo ngươi không cắt đứt trần duyên à, cho nên Thiên Kiếp cũng khá mạnh mẽ, nhưng chắc chắn không khoa trương như cấp mười hai, hơn nữa ta lại gặp phải lần uy lực Thiên Kiếp hạ thấp nghìn năm không gặp, cũng không tính quá khó khăn."
"Ồ, vậy cũng may." Lục Thần thở phào nhẹ nhõm.
Linh Lung cau mày nghe hai sư đồ này nói chuyện, trong đầu vang lên ong ong...
Thiên Kiếp cấp mười? Cũng may?
Đã lâu không gặp, hai người vừa thấy mặt đã nói chuyện đặc biệt nhiều.
"Viện trưởng, ta luôn nói với người khác ta là cửu kiếp, nếu không... Giải thích quá phiền toái..."
Lục Thần vô cùng đồng cảm, "Đúng vậy, cứ nói như vậy, ta cũng phiền, người khác nói ta là Tán Tiên, có rất nhiều lúc ta đều không giải thích."
"Ồ đúng rồi, viện trưởng, Ly Thương tiền bối nói đừng gọi là viện trưởng ở Thất Trọng Thiên, chỉ gọi sư phụ, về sau ta gọi ngươi là sư phụ?"
"Không sao cả, ngươi muốn gọi thế nào thì gọi thế đó."
Nghe hai sư đồ này nói chuyện, Linh Lung thật sự không chịu nổi nữa, chỉ có thể lựa chọn yên lặng đi ra...
Được Tiểu Lục chăm sóc cẩn thận, Tán Tiên Trái Đất khôi phục rất nhanh, sau một tuần lễ, đám người đều đã khôi phục bảy tám phần.
Cửu Nhi lại vẫn chưa khôi phục, nhưng Tiểu Lục nói thân thể của nàng toàn bộ bình thường, cộng thêm Linh Lung cũng nói lúc này Cửu Nhi đang tăng thực lực, Lục Thần cũng yên lòng.
Lục Thần tự mình xuống bếp, nấu một bữa cơm trưa phong phú cho đám người.
Lục Thần giới thiệu Linh Lung với đám người đây là bạn đồng hành cùng hắn vượt qua Vạn Giới mê cung.
Lúc nói đến Vạn Giới mê cung, Linh Lung lặng lẽ liếc nhìn Lục Thần, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Trong lòng Lục Thần bồn chồn, không phải nữ nhân này đã biết điều gì đó chứ...
Thế nhưng, mặc kệ nói thế nào, Lục Thần vẫn rất biết ơn nàng, Linh Lung thật sự không hề lạnh lùng như những Chân Tiên khác.
Ở trong Vạn Giới mê cung kia hai năm, chỉ sợ là hai năm mà Lục Thần tuyệt vọng nhất, vô số lần thất bại khiến hắn không thấy được bất kỳ hy vọng gì, cộng thêm thời gian cấp bách, người thường không thể nào tưởng tượng được loại áp lực này.
Không có Linh Lung ở bên cạnh, e rằng hắn đã sớm nổi điên.
Dù nàng là Chân Tiên, nhất là sau khi luyện Băng Tâm Quyết sẽ nhanh chóng trở nên lạnh lẽo cô quạnh, nhưng Lục Thần đã coi nàng là bằng hữu.
Đám người cũng rất nhiệt tình với Linh Lung, có khi Linh Lung còn nghi ngờ có phải mình đang ở Thất Trọng Thiên hay không, cảm giác như là đang quay về lúc cùng ăn với người nhà trước đây...
"Ồ đúng rồi, Thần Nhi, ngươi có rất nhiều phần thưởng trong lần Tiên Đấu này, cần đến Phong Tiên Đài nhận. Những Tán Tiên này không có tọa độ, sẽ phải thế chấp rất nhiều vật phẩm đáng giá mới có thể tranh đoạt tọa độ, nếu ngươi thắng, những vật thế chấp kia sẽ là của ngươi."
Lục Thần gật đầu, hắn đã sớm biết chuyện này, chỉ là đám người Ly Thương chưa khỏi hẳn, Cửu Nhi chưa thức tỉnh, hắn cũng không có tâm trạng đi nhận.
"Thần Nhi, chiến tích Tiên chiến của ngươi là bao nhiêu?" Kim Loan hỏi.
"72 chiến 72 thắng." Lục Thần đáp.
Kim Loan dùng khuỷu tay đẩy Cổ Viêm đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt đắc ý, "72 chiến 72 thắng! Ngưu!"
Cổ Viêm trợn mắt lườm Kim Loan, "Xem ngươi đắc ý kìa, cũng không phải của ngươi."
"Ta nhìn cũng vui vẻ!" Kim Loan vui cười nói, "Nếu không phải chỉ có Chân Tiên tham gia Tiên Đấu mới tính chiến tích, chiến tích của Thần Nhi đã là 200 chiến 200 thắng!"
Lục Thần kỳ quái hỏi, "Chiến tích này có ích lợi gì?"