Đúng vào lúc này, Diệp Phàm thấy Lục Thần nhẹ nhàng đánh một quyền.
Ngay sau đó, cả người Lục Thần trực tiếp bay ra ngoài...
Diệp Phàm và Cửu Nhi đều tỏ vẻ hoảng sợ, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Lục Thần chạy chầm chậm trở về, vừa lau vết máu ở khóe miệng, vừa hùng hổ nói, "Cái người điên kia, đây là muốn chơi chết người mà!"
Lục Thần giải thích càn khôn đang chuyển cùng đảo ngược với Cửu Nhi và Diệp Phàm, lúc này hai người mới hiểu được vừa nãy Lục Thần tự đánh bay bản thân.
"Ngươi không biết ra tay nhẹ chút à..." Cửu Nhi hơi trách cứ Lục Thần.
Lục Thần nói, "Ta cũng không còn cách nào, lúc nghịch chuyển cần sử dụng linh lực, hơn nữa còn trực tiếp công kích linh hạch, không có cách nào phòng ngự."
Diệp Phàm cau mày nói, "Dựa theo lời sư phụ nói, nơi đây còn nguy hiểm hơn trên mặt đất nhiều, có lẽ không thiếu cơ hội ra tay, nhưng linh lực vận chuyển lật đi lật lại, điều này cực kỳ phiền toái."
Lục Thần nhìn thoáng qua cửa vào sơn cốc, nơi đây lại không có Chiến Hồn to lớn canh gác.
Suy nghĩ một chút, Lục Thần nói, "Khu vực trên mặt đất cứ mấy năm lại mở ra một lần, vẫn có nhiều người tới tìm bảo như vậy, có thể thấy Tiên Tổ di chỉ là nơi tụ linh, có thể dựng dục rất nhiều bảo vật."
"Còn khu vực dưới lòng đất quanh năm không có người, không biết bảo vật nơi này nhiều hơn trên mặt đất biết bao nhiêu lần, chúng ta phải thử xem!"
Cửu Nhi cũng nói, "Đúng vậy, các Chân Tiên khác đã tu luyện ở Thất Trọng Thiên mấy trăm năm, tích lũy rất nhiều tài nguyên, cộng thêm chiêu mộ rất nhiều môn khách, muốn đứng vững ở Thất Trọng Thiên, không mạo hiểm là không được."
"Diệp Phàm, nếu ngươi sợ, ngươi cứ chờ chúng ta ở nơi này, thế nhưng chúng ta lấy được bảo vật ngươi cũng đừng trông mà thèm."
Diệp Phàm nói, "Cửu Nhi tỷ, ta không sợ, ta đang lo lắng cho các ngươi, nhất là sư phụ, ngươi nói xem chẳng may hắn cho mình một cái Nhất Kiếm Phá Thiên, vậy không phải trực tiếp một kiếm thăng thiên..."
Trên đầu Lục Thần đầy vạch đen, "Tiểu tử nhà ngươi có thể nói chút chuyện may mắn hay không? Ngươi cũng không có việc gì, sư phụ ngươi có thể có việc gì sao?"
"Sư phụ, không phải ta sợ công kích của ngươi rất cao à..."
Đùa gì thì đùa, nhưng thực lực của ba người này đều rất mạnh mẽ, năng lực thực chiến cũng là tài năng xuất chúng, cộng thêm gần đây lại nghèo, cuối cùng vẫn quyết định xông vào lòng đất của Tiên Tổ di chỉ một lần.
"Sư phụ, chúng ta thử tình huống lúc nghịch chuyển trước đã, xem kỹ năng không phải công kích có biến hóa gì không." Nói xong, Diệp Phàm lập tức dùng di chuyển vị trí.
Lục Thần và Cửu Nhi thấy hoa mắt!
"Thân pháp thật nhanh! Tiểu tử Diệp Phàm này tiến bộ rất nhanh." Lục Thần cũng không nhịn được cảm thán.
Nhưng một giây kế tiếp hai người nghe thấy một tiếng vang thật lớn, một bóng dáng đập vào trong một ngọn núi...
Không lâu sau, một người bò ra từ trong đống đá vụn.
Diệp Phàm máu me đầy mặt, chạy bước nhỏ trở về, "Sư phụ, Cửu Nhi tỷ, cũng không thể dùng di chuyển vị trí linh tinh, tốc độ có thể tăng lên, thế nhưng... Không khống chế được!"
Xem ra trong trạng thái càn khôn nghịch chuyển, không chỉ không thể công kích linh tinh, e rằng cũng không thể dùng các loại trạng thái, các loại công pháp di chuyển vị trí khác.
"Dù sao cũng có nhiều thời gian thăm dò, chúng ta cố gắng đừng dùng linh lực." Lục Thần nói, "Tốt, vào đi thôi!"
Nói xong, ba người đang định tiến vào sơn cốc.
Đúng vào lúc này, Lục Thần đột nhiên phát hiện có người đi tới sau lưng, bây giờ hắn cũng không dám dùng linh lực, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Cách đó không xa, một nữ tử mặc áo trắng đang đi về phía bọn họ.
Lục Thần cau mày, "Ừm? Linh Lung?"
Sau khi Linh Lung thấy đám người Lục Thần cũng không dám dùng di chuyển vị trí, bước nhanh hơn đi tới.
"Lục Thần, Diệp Phàm, còn có..." Linh Lung quan sát cô nương áo đen đứng bên cạnh Lục Thần, nữ nhân này toàn thân áo đen, vẻ mặt trắng bệch khi nằm trên giường đã biến mất sạch, sắc mặt rất tốt, càng lộ ra dung mạo cực kỳ xuất chúng.
"Cửu Nhi cô nương, ngươi đã khỏe?"
Trước đây Cửu Nhi cũng không hôn mê thật, chỉ là cách tu luyện Ám Thực rất đặc thù, cho nên cũng biết Linh Lung đã từng quan tâm mình.
Nàng khẽ khom lưng với Linh Lung, "Đa tạ Linh Lung tỷ tỷ quan tâm, ta đã không có gì đáng ngại, trước đây cũng đa tạ Linh Lung tỷ tỷ quan tâm."
Linh Lung mỉm cười, "Chỉ tiện tay mà thôi, Cửu Nhi cô nương không cần chú ý."
Lục Thần xen mồm hỏi, "Linh Lung, sao ngươi lại tới đây?"
"Mộc Sinh tiền bối đưa ta xuống." Linh Lung nói, "Hơn nữa các ngươi không có Dược Sư sẽ khá khó khăn, nàng hy vọng ta đi cùng các ngươi."
"Ngươi là Dược Sư?"
"Ta biết cả Y Độc, nhưng chủ tu không phải Dược Sư, ta tu rất nhiều thứ." Linh Lung nói.
Lục Thần gật đầu, tuy mới gặp Linh Lung ở Thất Trọng Thiên, nhưng bọn họ cùng nhau ở lại Vạn Giới mê cung hai năm, cùng hắn trải qua hai năm đã là người nhà.
"Thật tốt quá!" Lục Thần vui vẻ nói, "Đúng rồi, ngươi có biết rõ tình huống của nơi này không?"
"Ta biết đại khái về việc càn khôn biến hóa, là do vật kia không ổn định mới gây ra chuyện này." Linh Lung nhìn về phía hình tròn cực lớn như Nhật Nguyệt ở "chân trời".
"Cửu Thiên Hằng Tinh, pháp bảo xếp trong top mười chí bảo của Cửu Thiên, chỉ tiếc hiện tại đã gần lúc tuổi già, nó khác với những bảo vật khác, những bảo vật khác từng bước suy kiệt linh lực, còn nó càng là tuổi già càng tràn đầy linh lực, nhưng sẽ trở nên cực không ổn định, không thể khống chế, đáng tiếc..."
Trong lòng Lục Thần than thở, Linh Lung đúng là bách khoa toàn thư của Cửu Thiên, ngay cả Cửu Thiên Hằng Tinh cũng biết rõ như thế, xem ra chuyến đi này có Linh Lung đồng hành, tuyệt đối là Mộc Sinh phát hiện lương tâm.
Bây giờ đội ngũ ba người đã biến thành bốn người.
Lục Thần dẫn đội, cẩn thận đi vào sơn cốc.
Dù nơi đây không có tượng đá Chiến Hồn cực lớn, nhưng bốn người cũng không dám khinh thường, tốc độ đi đường cũng không nhanh.
Dù sao khu vực dưới lòng đất rất hiếm dấu vết người, cũng có nghĩa có rất nhiều cơ quan ở đây vẫn chưa có ai phát động!
"Ở phía trên, chắc vị trí tương đương với dược viên còn sót lại, nhưng sao phía dưới đều là cỏ dại." Linh Lung nghi ngờ nói.