Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“Hả? Chuyện gì?”
“Hắn đánh bại Ám Thực Chi Hồn ở đẳng cấp Đại Đế Tu, giúp ta đoạt lại quyền khống chế ý thức.”
“A! Đại Đế Tu?” Linh Lung còn nhớ mang máng đẳng cấp cổ xưa này, nó kém xa Nhân Vương cửu tinh vạn dặm.
Diệp Phàm ở một bên nói, “Trước đó ở Lục Trọng Thiên, nếu không vượt mười mấy cấp, sư phụ cũng không tiện ra tay...”
Lần này Linh Lung đã lĩnh giáo, khó trách mặc dù Cửu Nhi và Diệp Phàm cũng lo lắng cho Lục Thần, nhưng không khẩn trương như nàng.
Nói đúng hơn là, hoặc nhiều hoặc ít bọn họ đã thành thói quen...
Lục Thần đảo mắt nhìn phía dưới, cuối cùng rơi vào trên thân người chủ trì.
Người chủ trì kia đã hoàn toàn hóa đá, quên mất mình còn là một người chủ trì.
“Này, ngươi còn không qua đây?” Lục Thần tức giận nói.
Người kia lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đến trước mặt Lục Thần, ôm quyền hơi hành lễ, “Chúc mừng tiên sinh thắng thi đấu lôi đài!”
Lục Thần liếc mắt nhìn hắn ta, “Hình như trước đó ngươi nói muốn giết ta...”
“Không có, tuyệt đối không có chuyện này! Nói đùa cái gì, lấy thực lực của tiên sinh, ta chỉ là một tên Chân Tiên, sao lại nói ra lời lẽ vô liêm sỉ như thế!” Người chủ trì khẳng định nói.
Lục Thần gật đầu, rất tốt, cuối cùng tên này cũng không phải quá ngu.
“Tuyên bố kết quả đi.”
“Vâng vâng vâng, các vị Tiên hữu, tất cả Tiên hữu khác cũng đã kết thúc cạnh tranh, chúc mừng Duy Ngã Độc Cuồng tiên sinh giành được toà Tiên Linh Động Thiên này!”
Lục Thần gật đầu, “Khế ước và Truyền Tống Phù đâu?”
“Duy Ngã Độc Cuồng tiên sinh, cái kia, đúng lúc phó các chủ Thiên Bảo Các phân bộ Nhân tộc cũng ở Địa Lăng thành, hắn cũng rất muốn gặp ngươi, hắn sẽ tự mình phát khế ước động phủ và Truyền Tống Phù cho ngươi.”
Lục Thần cau mày, không nhịn được nói, “Ta tới phòng đấu giá mua đồ, không muốn gặp các chủ gì đó, nhanh đưa đồ vật cho ta.”
“Duy Ngã Độc Cuồng tiên sinh, ngươi yên tâm, Thiên Bảo Các chúng ta tuyệt đối không nuốt lời, nói Tiên Linh Động Thiên của ngươi thì là của ngươi, chỉ đổi người đưa động phủ cho ngươi mà thôi, kính mong tiên sinh đứng làm khó tại hạ.”
Lục Thần nghĩ nghĩ, hiện tại nói cái gì với tên chủ trì này cũng vô dụng, không bằng đi xem thử.
“Nhanh dẫn đường!”
Đám người Diệp Phàm thấy Lục Thần đi theo mấy tên Chân Tiên rời khỏi lôi đài, lúc ba người kinh ngạc, Lục Thần đã theo đám bọn họ rời khỏi qua cửa đưa bảo vật lên lôi đài.
Ba người cũng không biết người Thiên Bảo Các tìm Lục Thần làm gì, đang muốn rời khỏi ghế đuổi theo.
Một tên nhân viên công tác đi tới trước mặt ba người, lễ phép nói, “Ba vị, Độc Cuồng tiên sinh bảo ta nói ba vị chờ hắn một lát.”
...
Ba tên Chân Tiên dẫn đường, Lục Thần đi qua hành lang dài dằng dặc, đi tới trước một căn phòng rộng rãi.
Một tên Chân Tiên gõ cửa một cái, ở ngoài cửa nói nhỏ, “Các chủ, Duy Ngã Độc Cuồng tiên sinh tới.”
Bên trong truyền ra một giọng nói, “Mời tiên sinh đi vào, các ngươi chờ ở bên ngoài.”
“Vâng!” Người kia đẩy cửa ra, “Xin mời tiên sinh.”
Cửa chỉ mở ra nửa cánh, Lục Thần liếc nhìn trong phòng, bên trong giống như thư phòng cổ đại, còn đặt không ít chậu hoa đá lạ.
Lục Thần vừa bước vào trong phòng, liền thấy một lão giả từ trước án đứng dậy.
Lão giả này có một mái tóc dài hoa râm, nhưng dáng người khôi ngô, chiều cao không kém Lục Thần, hơn nữa dáng người còn vạm vỡ hơn, lúc này người mặc bạch bào, vừa có vẻ tiên phong đạo cốt, lại không mất vẻ oai phong mạnh mẽ.
“Độc Cuồng tiên sinh, ngươi đã đến.” Lão giả nở nụ cười tiến lên đón, mời Lục Thần ngồi trên ghế tiếp khách bằng gỗ hương, “Lời đầu tiên ta xin giới thiệu, Tiên hào của tại hạ là Thái Hồng, đây cũng là tên thường gọi lúc ta là phàm nhân, là phó các chủ Thiên Bảo Các, phụ trách phòng đấu giá Tiên Vực Nhân tộc, đẳng cấp hiện tại là Tiên Vương thất tinh.”
Lục Thần ôm quyền, “Thái Hồng Tiên Vương, thất kính.”
Thái Hồng mỉm cười, đáp lễ, “Khách khí khách khí.”
Lục Thần khách khí một chút, chỉ là hắn và Thái Hồng cũng không thân thiết, cũng không muốn nói chuyện phiếm với hắn ta, đi thẳng vào việc chính, “Không biết Thái Hồng Tiên Vương tìm ta có chuyện gì không?”
Thái Hồng mỉm cười, “Địa Lăng thành cách Tiên Tổ di chỉ rất gần, cho nên trong khoảng thời gian này, phòng đấu giá nơi này vẫn luôn bận rộn kinh doanh, ta liền tới đây tuần tra.”
“Đúng dịp thấy Độc Cuồng tiên sinh biểu hiện rất ngoạn mục, nhìn mà trầm trồ.”
“Lấy Dã Nhân Vương đánh bại cảnh giới Tiên Vương, quả thật từ xưa đến nay không nghe thấy chuyện này, mà ta cũng chưa từng gặp nhân vật giống Độc Cuồng tiên sinh.”
Lục Thần từ tốn nói, “Thái Hồng Tiên Vương, những lời này thì miễn đi, rốt cuộc ngươi có chuyện gì?”
“Quả nhiên tiên sinh là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái.” Thái Hồng vẫn cười nói, “Nếu tiên sinh gấp gáp, vậy ta cũng nói đến trọng điểm.”
“Ở biên giới Tiên Vực của Nhân tộc và Ma tộc, Thiên Bảo Các chúng ta phát hiện một chỗ có vết nứt thời không, trước mắt các thế lực lớn đều đang đuổi tới đây tìm hiểu, tất nhiên Thiên Bảo Các chúng ta cũng không thể bị bỏ lại phía sau.”
Lục Thần cau mày, vậy bình thường chuyện thế này đều được bảo mật, mà tên này trực tiếp nói với mình, chắc chắn không đơn giản như vậy.
“Chuyện này có liên quan gì với ta?”
“Ta chỉ nói vậy, ta hy vọng tiên sinh có thể tới vết nứt xem xét, mang về tình báo bên trong vết nứt cho chúng ta.”
Lục Thần nâng tách trà lên nhấp một miếng, hương trà rất thơm...
“Thế lực Thiên Bảo Các các ngươi lớn như vậy, tất nhiên nhân tài cũng đông đúc, không cần tới tìm ta.” Lục Thần không nhanh không chậm nói.
Thái Hồng cười nói, “Tiên sinh, vết nứt này có đặc điểm là người vượt qua Tiên Vương ngũ tinh sẽ trực tiếp xuyên qua vết nứt, hoàn toàn không thể tiến vào, Chân Tiên lại không chịu nổi lực xé rách của vết nứt, đã từng có mấy tên Chân Tiên tiến vào, trực tiếp tan thành mây khói...”
“Vậy các ngươi phái Tiên Vương ngũ tinh đi cũng được.”
“Đúng là các tộc đều phái cường giả Tiên Vương ngũ tinh tiến đến, chỉ là dù cho đẳng cấp giống nhau, thực lực cũng chia ra mạnh yếu không phải sao? Ta vốn muốn mời Mục Long đi, nhưng hiện tại hình như có ứng cử viên tốt hơn.” Thái Hồng nói xong, ý vị sâu xa nhìn Lục Thần.
Rõ ràng, Lục Thần là lựa chọn tốt hơn kia.