Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần nói với Mục Long, "Mục Long, ta xin nhận ý tốt của ngươi, nhưng ta còn có một việc muốn làm, không thể đi cùng các ngươi được."
Mục Long vô cùng kinh ngạc nhìn Lục Thần, "Độc Cuồng, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ thuyết phục bọn họ..."
Lục Thần mỉm cười, "Ta không lo lắng chuyện này, ta thật sự có việc, ta muốn đến tế đàn cấp chín."
"Tế đàn cấp chín?! Ngươi đi làm cái gì! Kích hoạt tế đàn cấp chín cần số lượng thú hạch kinh người, chúng ta căn bản không thể tập hợp đủ số lượng nhiều như vậy trong thời gian ngắn. Hơn nữa hiện tại có rất nhiều đại quân dị thú đều đi về hướng đó, lúc này ngươi mà đi qua sẽ vô cùng nguy hiểm."
Nữ tử bên cạnh cũng nói, "Tế đàn cấp chín không phải là nơi những người ngoài như chúng ta có thể tới."
Làm sao Lục Thần không biết điểm này, hắn đã giết nhiều người như vậy cũng chỉ đủ khởi động tế đàn cấp bốn, cứ mỗi cấp số lượng thú hạch lại gấp mười lần, không biết đến cấp chín sẽ tốn hết bao nhiêu.
"Không phải đại quân dị thú muốn khởi động tế đàn cấp chín sao, ta dự định thừa dịp giành lấy cơ hội của bọn chúng."
"Cái gì! Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi điên rồi sao, đây là ngươi đi tìm chết đó!" Mục Long cả kinh nói.
Nàng kia cũng nhíu mày, lại quan sát Lục Thần.
Cái tên này rất kỳ lạ, không thể cảm nhận được linh lực Tiên lộ của hắn... Cái gì! Tên này vẫn chưa mở ra Tiên lộ?
"Ngươi... Là Tán Tiên sao?"
"Không phải, hắn là Nhân Vương." Mục Long tùy ý đáp một câu, nàng kia suýt nữa choáng váng cả đầu óc, ngây người tại chỗ.
Mục Long nhìn Lục Thần, nóng nảy nói, "Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, cho dù thực lực ngươi rất mạnh, nhưng đến lúc đó đối mặt với trăm vạn đại quân dị thú, e rằng ngươi chỉ có ‘hữu tử vô sinh’!"
Lục Thần hít sâu một hơi, Thất Trọng Thiên, tình người mờ nhạt, thật sự khó có thể gặp được một người quan tâm đến mình như vậy.
Có lẽ Tiên cũng chưa chắc vô tình, chỉ là che giấu quá sâu...
"Ta biết, thế nhưng ta có một vấn đề cần phải tìm được đáp án!" Lục Thần kiên định nói, "Nếu rời khỏi nơi này, có thể mãi mãi ta cũng không có cơ hội biết được!"
Mục Long nhìn chằm chằm vào Lục Thần, thấy hắn luôn không có chút dao động, cuối cùng thở dài một hơi.
"Tốt, ta biết rồi... Duy Ngã Độc Cuồng, chúng ta lấy được chỉ dẫn ở tế đàn trước đó, nửa tháng sau đại quân dị thú sẽ mở ra tế đàn cấp chín, đó là thời điểm khe hở phòng ngự yếu nhất!"
"Thế nhưng dù vậy, cũng không phải nơi đó không có quân trông giữ, đến lúc đó đại quân Tiên Vương chắc chắn sẽ khởi xướng tổng tiến công đột phá vòng vây!"
"Nếu ngươi trở về từ tế đàn cấp chín chắc chắn không kịp, một khi bỏ qua, có thể vết nứt sẽ đóng cửa! Ngươi cất tấm ‘Thiên Lí Khiên Dẫn Phù’ này đi, đến lúc đó nếu... Nếu ngươi hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn còn sống, thì phát động tấm phù này!"
Lúc này, cuối cùng nàng kia cũng tỉnh lại cũng từ trong sợ hãi, vừa thấy Mục Long đưa "Thiên Lí Khiên Dẫn Phù" cho Lục Thần, kinh ngạc nói, "Mục Long, muốn ‘Thiên Lí Khiên Dẫn Phù’ có hiệu quả, phải có người ở ngoài ngàn dặm phối hợp."
"Đến lúc đó cơ hội chạy trốn sẽ thấp đi, ngươi đã tính kỹ chưa?"
Lục Thần trợn tròn mắt nhìn về phía Mục Long, "Long huynh, thứ này... Ta không thể cầm thứ này!"
"Cầm lấy!" Mục Long nói, "Biết rõ chắc chắn phải chết, vẫn muốn xông vào hang rồng!"
"Người Mục Long ta kính nể không nhiều, Duy Ngã Độc Cuồng ngươi tính là một người!"
"Hai ngày! Ta sẽ chờ ngươi hai ngày! Trong vòng hai ngày, nếu ta chết rồi, vậy thì xin lỗi, ta không giúp được ngươi, nếu ta không chết, ngươi sử dụng tấm phù này, ta tất sẽ đáp lại!"
Không hề nghi ngờ, hai ngày này sẽ phải trải qua chiến đấu gian nan biết dường nào, thậm chí không thua gì Lục Thần một mình đối mặt với trăm tên Tiên Vương ngũ tinh!
Tuy nói Lục Thần và Mục Long chỉ có duyện gặp mặt hai lần, lần trước còn là ở trên lôi đài, nhưng hai người đã là sinh tử chi giao!
Lục Thần hít sâu một hơi, thu lại "Thiên Lí Khiên Dẫn Phù": "Mục Long huynh, nếu lần này chúng ta có thể còn sống sót rời đi, chắc chắn ta sẽ tới Thái Bạch Động Thiên cùng ngươi uống ngàn chén!"
Dứt lời, Lục Thần nghiêng đầu, cùng con Bạch Hổ to lớn kia tiến sâu vào trong rừng.
Nàng kia nhìn theo bóng lưng Lục Thần đã đi xa, cau mày, "Mục Long, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?"
Mục Long hít sâu một hơi, "Biết! Thật sự là thành Tiên quá lâu, đôi khi đã quên mất bản thân mình cũng từng là một người nhiệt huyết giống hắn..."
Nhiệt huyết? Sau mấy trăm năm cái từ này đã trở nên đặc biệt xa lạ.
"Vậy, hắn thật sự là Nhân Vương sao?”
"Ừm... Ah, không đúng, hắn là Dã Nhân Vương!" Mục Long đột nhiên nhớ tới điểm này.
"Dã... Dã Nhân Vương?" Nữ tử nhất thời không phản ứng kịp, chỉ thì thào lẩm bẩm, "Đúng là đủ hoang dã..."
...
Thoáng chốc Lục Thần đã đi lại trong rừng hơn mười ngày, những ngày này hắn gần như không hề phát hiện thấy tung tích Tiên Vương, ngược lại hắn thấy rất nhiều dị thú kết bè kết đội di chuyển về hướng sâu trong rừng rậm.
Có lẽ là tế đàn cấp chín sắp mở ra, cũng có lẽ là dị thú phát hiện ở gần đó không có Tiên Vương lui tới, nên bọn chúng cũng từ bỏ phòng thủ cạnh tế đàn.
Lục Thần đi theo vào sâu trong rừng rậm, phụ cận đều là tế đàn cao cấp, khó khăn lắm Lục Thần mới tìm được một tòa tế đàn nhỏ một chút.
Sau một hồi quan sát xác nhận an toàn, Lục Thần mới cẩn thận đi tới tế đàn.
"Cái này chắc là cấp năm... Không biết linh hạch thú hạch trên người ta có đủ hay không!"
Rất dễ kiếm được thú hạch ở Thiên Vực cấp thấp, ngược lại rất hiếm thấy ở Thất Trọng Thiên. Số đang có trong tay Lục Thần vẫn là lần trước đi Vạn Giới mê cung lấy được.
Cộng thêm hơn sáu mươi viên linh hạch Tiên Vương, Lục Thần dốc hết gia sản, cuối cùng cũng kích hoạt được cái tế đàn này.
"Ngươi muốn có được lực lượng, hay là muốn chỉ dẫn?"
Lục Thần hít sâu một hơi, "Ta có thể hỏi trước một câu không, nếu ta muốn lấy được lực lượng thì phải trả cái giá gì?"
"Ta sẽ trả lại cho ngươi một phần linh lực có trong linh hạch mà ngươi hiến tế, thân thể của ngươi cần phải chống chọi lại đau đớn do linh lực bành trướng gây ra trong khoảng thời gian ngắn."