Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1776 - Chương 1763: Tiên Lữ? (6/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1763: Tiên lữ? (6/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Y Y cau mày nói, "Nguyên tố là phương thức tổ hợp khác nhau của linh lực... Mà Tiểu Nguyên là Tinh Linh trời sinh, chỉ cần thay đổi kết cấu vận hành linh lực của bản thân nó, liền có thể mô phỏng ra nguyên tố khác nhau... Chỉ là trước đây nó cũng không biết bắt chước lực lượng nguyên tố, nhưng tại sao hiện giờ lại biết?"

"Lão đại, không phải là Tiểu Nguyên sắp... Thăng cấp đó chứ?!"

Lục Thần sửng sốt một chút, thăng cấp?

"Tiểu Nguyên đâu? Nó tỉnh lại chưa? Chắc chắn không có chuyện gì chứ?"

Tiểu Mao Đoàn nghe hai người đối thoại, tò mò ngửi ngửi Tiểu Nguyên.

Chít chít chít!

Tiểu Nguyên vẫn còn rất thơm, nó còn sống!

Tiểu Mao Đoàn không ăn vật chết, có thể khiến nó cảm thấy thơm, điều này cũng lý giải Tiểu Nguyên tuyệt đối còn sống!

Thế nhưng... Trên trán Lục Thần nổi gân xanh, quả nhiên ở trong mắt Tiểu Mao Đoàn, bọn họ đều là thức ăn!

Tiểu Lục lại kiểm tra tình trạng Tiểu Nguyên, "Lão đại, ta chắc chắn thân thể Tiểu Nguyên không có vấn đề gì, nếu ta đoán không lầm, Tiểu Nguyên đang tiến hóa thăng cấp! Ngươi còn có thể cầm cự được bao lâu?"

Lục Thần cắn răng nói, "Không cần phải để ý đến ta, ta có thể cầm cự được."

"Vậy cố gắng gia tăng linh lực hết sức, có thể sẽ có trợ giúp với việc Tiểu Nguyên tiến hóa! Ta sẽ cẩn thận chú ý!"

Lục Thần gật đầu, lần nữa lên dây cót tinh thần, quán chú các loại nguyên tố linh lực cho Tiểu Nguyên...

Thương thế trên thân thể Tiểu Nguyên đã hồi phục, Lục Thần cũng không cần cẩn thận giống như trước nữa, nhưng dù sao cũng là quán thâu linh lực, Lục Thần phải cẩn thận truyền vào.

...

Ngày thứ hai, Mục Long đã tỉnh lại, vừa đi ra cửa thấy đã thấy Phượng Vũ ở cách vách cũng đồng thời đi ra.

"Ngươi đã tỉnh rồi sao?" Phượng Vũ lộ ra vẻ tươi cười.

"Sao ngươi lại ở đây?"

"Nên có tâm đề phòng người, ta sợ ngươi bị người ám toán." Phượng Vũ vừa nói vừa đi đến bên cạnh Mục Long, hai người cùng nhau đi đến chòi nghỉ mát bên dòng suối ngồi xuống.

Mục Long mỉm cười, "Xem ra ngươi đã lo lắng vô ích."

Phượng Vũ gật đầu, "Có lẽ là vậy, lần này ngươi đã không nhìn lầm người, là ta nhìn lầm."

"Cái danh xưng Duy Ngã Độc Cuồng này không hợp với con người của hắn lắm, ta không cảm thấy hắn là một người ngông cuồng."

Mục Long cười lắc đầu, "Ngươi chưa thấy được lúc hắn cuồng đó thôi, ngày đó lúc đoạt động phủ cũng ta, hắn cừ lắm, chỉ một mình tên Nhân Vương là hắn đã chấn nhiếp toàn bộ Tán Tiên, Chân Tiên, Tiên Vương có mặt lúc đó! Ngươi còn nói hắn không cuồng nữa đi? Quả thực là cuồng muốn chết!"

Phượng Vũ cười nhạt, "Đúng rồi, hắn hỏi ta có phải là Tiên lữ của ngươi không."

Mục Long quay đầu nhìn về phía Phượng Vũ, biểu cảm hơi mất tự nhiên, "Vì sao hắn hỏi như vậy?"

"Lúc trở về từ khe nứt ngươi còn đang hôn mê, hắn liền nắm tay ta chạy thẳng tới động phủ."

"Cái gì!" Mục Long đứng bật dậy, "Cái tên tiểu tử thối này, ta..."

Mục Long phản ứng xong, lại phát hiện Phượng Vũ ở bên cạnh đang cười trộm.

Không đúng, bị lộ rồi!

"Tốt rồi, ngươi đừng tức giận." Trên mặt Phượng Vũ còn vương nụ cười thản nhiên, nói, "Lúc đó cũng vì đang quá khẩn cấp, sao hắn có thể nghĩ tới những thứ khác được chứ, hơn nữa chính hắn cũng bị thương, lại phải cõng ngươi đi một mạch, hơi đâu để ý đến ta nữa."

Mục Long nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như cũng đúng.

Khi đó mạng cũng sắp không còn, ai còn nghĩ được nhiều như vậy chứ.

Có thể khiến Phượng Vũ nói giúp, chắc nhân phẩm tên này cũng không thành vấn đề.

"Lại nói, ta cũng không phải Tiên lữ của ngươi, nắm tay ta thì đã làm sao?" Phượng Vũ như cười mà không cười nhìn Mục Long.

“Khục...” Mục Long ho khan một cái, được như vậy thì tốt biết bao!

Nói không lại nữ nhân này, Mục Long chỉ có thể nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, tiểu tử kia đâu rồi?"

"Hắn vì cứu chiến sủng của mình, tiêu hao linh lực quá độ, hình như tình trạng không được tốt lắm, có Dược Sư đang cứu trị cho hắn." Nói rồi, Phượng Vũ đứng lên, cất lời sâu lắng, "Mục Long, chúng ta ở Thất Trọng Thiên mấy trăm năm, có từng thấy một người không để ý đến an nguy bản thân cứu chữa cho chiến sủng chưa?"

Mục Long suy nghĩ một chút, "Cứu chữa chiến sủng thì đã gặp không ít, nhưng có thể làm đến mức không để ý đến an nguy bản thân thì... Không có!"

Phượng Vũ gật đầu, "Đúng vậy, bao nhiêu năm qua cũng chưa từng thấy ai ngốc như hắn... Mục Long, ta đột nhiên hiểu rõ tại sao ngươi lại không tiếc tất cả để cứu hắn."

"Vài ngày tới chúng ta cứ ở lại chỗ này đi, chờ tên kia tỉnh dậy trước đã."

"Ừm, ta cũng như vậy nghĩ."

...

Chờ đợi ròng rã suốt ba ngày, Lục Thần mới tỉnh lại.

Vừa mở mắt, Lục Thần thấy cả đám người đang đứng trước giường hắn, khiến hắn cảm thấy hoảng sợ.

"Này này, các ngươi tụ tập ở đây làm gì vậy..." Lục Thần ngồi dậy, "Làm ta mất hồn!"

"Cha, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại!"

"Tiểu Nguyên đâu?"

"Tiểu Nguyên và Đại Hoàng đều đang ở trong phòng tu luyện." Lục Y Y nói, "Lão đại, yên tâm đi, bọn họ đều không sao."

"Vậy Mục Long sao rồi?"

Đúng lúc này, ngoài cửa có người vừa đi đến vừa nói vọng vào, "Ngày thứ hai ta đã tỉnh lại rồi! Quan tâm ta còn không bằng quan tâm tới chính ngươi một chút đi."

Mục Long và Phượng Vũ cùng nhau đi đến.

Mục Long nhìn Lục Thần, vừa bực mình vừa buồn cười, "Mang ta trở về, kết quả là ngươi hôn mê còn lâu hơn cả ta, khiến chúng ta phải chờ ngươi suốt ba ngày, đây là đạo đãi khách của ngươi sao?"

Lục Thần cười nói, "Ở lâu hơn cũng không sao, ngươi thấy động phủ ta đoạt được từ trên tay ngươi thế nào?"

Tuy hai người chỉ mới quen, nhưng trải qua trận chiến ở dị giới, hai người đã trở thành sinh tử chi giao.

Nếu đã là sinh tử chi giao, Lục Thần cũng khôi phục lại bản tính, không nhịn được trêu chọc tên Tiên Vương này một chút.

Mục Long trừng mắt nhìn Lục Thần, "Vẫn còn thừa hơi để chọc tức ta sao, xem ra ngươi bị thương còn chưa đủ nặng."

"Ta cho ngươi biết, lần thi đấu lôi đài kia, ta chỉ không muốn lưỡng bại câu thương với ngươi mà thôi." Giọng điệu Mục Long trở nên nghiêm túc, "Thôi, không giỡn với ngươi nữa, ngươi đã đi tới tế đàn cấp chín rồi sao?"

Lục Thần gật đầu, "Tới rồi, đoạt Tinh Linh tế đàn của bọn chúng, bị mấy triệu dị thú truy sát, cũng may mà có Khiên Dẫn Phù của ngươi."

Bình Luận (0)
Comment