Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần lại lấy ra mười khối Thông Linh Tiên Ngọc.
...
Sau hai giờ, Lục Thần lộ ra vẻ mặt cầu xin, "Thu Nhược, còn không nhanh tỉnh lại đi! Ta chỉ còn 20 khối cuối cùng này thôi!"
Lần này hắn đặt toàn bộ 20 khối Thông Linh Tiên Ngọc ở xung quanh Pháp Thần Trượng.
Từng luồng linh khí đổ vào trong Pháp Thần Trượng...
Đột nhiên một giọng nói vang lên, "Là ngươi đánh thức ta dậy sao?"
Lục Thần chỉ cảm thấy có một luồng lực lượng đột nhiên hút mình vào trong một không gian khác.
Hắn nhìn xung quanh một chút, nơi đây bốn phía toàn là núi vây quanh, giữa thung lũng có một hồ lớn mặt nước yên ả như gương.
"Chủ linh mạch của Thần Ma Thánh Viện?" Lục Thần liếc mắt một cái đã nhận ra được nơi này.
Không lâu sau, từ mặt hồ dâng lên một bộ quan tài thủy tinh, nắp quan tài tự động mở ra, một cái bóng hồng nhạt bước xuống từ quan tài thủy tinh.
"Thu Nhược!"
Thu Nhược nhìn chăm chú vào Lục Thần, từ mặt hồ chậm rãi đi thẳng đến trước mặt Lục Thần.
"Bất kể ngươi là ai, đa tạ ngươi." Thu Nhược khẽ khom người với Lục Thần.
"Thu Nhược tiền bối khách sáo, ta chỉ là được Thâu Thiên tiền bối phó thác, cũng may cuối cùng cũng đánh thức ngươi tỉnh lại được." Lục Thần nói, "Hiện tại Thu Nhược tiền bối có cảm thấy khá hơn chút nào không?"
"Nếu ta đã tỉnh lại thì đã không có việc gì, chỉ là... Ta không thích nơi này!" Thu Nhược nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, vung cánh tay lên, hoàn cảnh xung quanh lập tức biến thành một vùng tinh không.
Lúc này, Lục Thần và Thu Nhược đang đứng ở trong tinh không mịt mờ.
Chủ linh mạch của Thần Ma Thánh Viện là nơi trước đây Vô Niệm giam giữ Thu Nhược, dĩ nhiên là nàng chán ghét nơi này.
"Vô Niệm đã chết..." Thu Nhược khẽ than một tiếng, "Tất cả điều này, cuối cùng cũng kết thúc."
Lục Thần biết, đối với Thu Nhược mà nói, đây thật sự là một cơn ác mộng kéo dài liên tục nghìn năm, lúc này lần thứ hai nàng tỉnh lại đã như trải qua mấy đời.
"Thâu Thiên có khỏe không?" Thu Nhược bình phục trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nhìn về phía Lục Thần.
"Vô cùng khỏe, bằng hữu của ta đang chữa trị bản thể pháp thân của hắn."
"Hắn vì để ngươi cứu ta, cho nên nhận ngươi làm chủ nhân rồi sao?"
Lục Thần suy nghĩ một chút, giữa hắn và Thâu Thiên cũng không phải là quan hệ giao dịch, phải giải thích một chút.
"Chuyện này nói ra rất dài dòng, nói ngắn gọn là, ta và Thâu Thiên tiền bối không đánh không quen biết, về sau gắn bó với nhau, mà đúng dịp ta lại có Pháp Thần Trượng, hắn liền mời ta hỗ trợ đánh thức ngươi dậy."
Thu Nhược hơi nhíu mày, "Không ngờ Thâu Thiên lại nhận chủ..." Nói rồi, Thu Nhược nhìn Lục Thần một chút, "Nhớ lại lúc đó, hắn không muốn nhận Vô Niệm làm chủ, ta vẫn muốn nhận chủ, mà hiện tại... Hắn nhận chủ, ta thì tâm đã chết."
Thu Nhược nói bóng gió, Lục Thần vừa nghe liền biết, nàng không muốn nhận chủ!
"Nếu các hạ cảm thấy Thu Nhược không biết tốt xấu, ta có thể trả linh lực lại." Thu Nhược lẳng lặng nhìn Lục Thần.
Ai ngờ Lục Thần chỉ mỉm cười, "Thu Nhược tiền bối nói quá lời, ta đồng ý với Thâu Thiên đánh thức dậy ngươi không kèm theo bất kỳ điều kiện gì. Hiện tại tiền bối đã tỉnh lại, ta cũng giải quyết xong một cọc tâm sự, chờ bằng hữu ta chữa trị Diệt Thần Thương xong, ta sẽ nói Thâu Thiên tới thăm ngươi."
"À, Thu Nhược tiền bối có thể đưa ta trở về không? Phải làm sao để rời khỏi nơi này..."
Lục Thần lùi ra khỏi không gian khí linh, lúc này Pháp Thần Trượng dễ nhìn hơn trước đó một ít, nhưng vẫn rất xấu xí. Rất khó tưởng tượng, một thanh vũ khí xấu xí như vậy, khí linh lại là vị nữ tử tuyệt mỹ kia.
Tuy Thu Nhược không nguyện nhận chủ hơi đáng tiếc, nhưng Lục Thần cũng không để ý, cũng may Thu Nhược đã thức tỉnh, mình cũng giải quyết xong một cọc tâm sự.
Ba ngày sau, cuối cùng Mục Long cũng hoàn thành nhiệm vụ Bàn Cổ Tiên Tôn giao cho hắn, hoàn toàn chữa trị Diệt Thần Thương.
Sau khi Diệt Thần Thương được chữa trị hoàn toàn, ngoại hình có biến hoá rất lớn, toàn thân đen nhánh sáng bóng ánh kim, thân thương có ám văn, hình như là trận pháp nào đó.
Đồng thời thuộc tính của Diệt Thần Thương cũng tăng lên trên diện rộng.
Quan trọng nhất là, Thâu Thiên nói, đã có thể tu luyện từ sau đệ ngũ trọng của Diệt Thần Thương!
"Lục Thần, tuy có thể tu luyện, nhưng ‘Thương Ý’ của ngươi vẫn chưa đạt được yêu cầu, xem ra cần phải chờ sau này lĩnh ngộ Thương Ý mới có thể học tập."
Lục Thần gật đầu, dù sao hiện tại hắn cũng không có thời gian học tập kỹ năng mới.
Sau đó Lục Thần báo cho Thâu Thiên việc Thu Nhược đã thức tỉnh.
"Thu Nhược tỉnh rồi sao!"
"Đúng vậy, ngươi đi thăm nàng một chút đi."
"Ta... Thôi bỏ đi, không đi."
"Hử? Vì sao vậy?"
"Lúc ở Vô Niệm Thánh Viện, mỗi ngày ta đều ngắm nàng, nàng cứ nằm ở nơi đó như vậy, vừa mỹ lệ vừa cao quý, nhưng hiện tại nàng tỉnh lại, ta lại không biết phải đối mặt với nàng như thế nào..."
Lục Thần cau mày, đang định nói gì đó, Thâu Thiên ngắt lời, "Lục Thần, giữa khí linh với nhau không hề có tương lai, chức trách của chúng ta là bảo vệ chủ nhân... Nàng có thể tỉnh lại đã là nguyện vọng lớn nhất của ta."
Lục Thần hít sâu một hơi, "Thâu Thiên, ngươi phải biết ta sẽ không yêu cầu các ngươi luôn ở bên cạnh ta."
"Lão đại, ngươi còn có rất nhiều việc phải làm, tuy rằng ngươi có Vô Cực Kiếm, thế nhưng đôi khi không cần hắn ra tay, Thâu Thiên ta vẫn có thể vì ngươi chia sẻ một chút."
"Dọc theo con đường này ngươi chinh chiến tứ phương, lúc này ta mới thấy rõ những thứ ngươi phải đối mặt quả là có tính khiêu chiến biết dường nào, Thâu Thiên ta chắc chắn thề chết đi theo chủ nhân!"
"Đại chiến sắp buông xuống, ta cũng không muốn phân tâm..."
Lục Thần im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, có một số việc hắn cũng không thể miễn cưỡng được. Nếu đây là quyết định của bản thân Thâu Thiên, hắn cũng không thể thay đổi.
Huống hồ hắn luôn mang theo Pháp Thần Trượng, chỉ cần mình không chết, sẽ có một ngày Thâu Thiên và Thu Nhược gặp nhau.
...
Cùng ngày, Lục Thần chuẩn bị lên đường, trước khi đi, Lục Thần lại thăm Đại Hoàng một chút.
Đại Hoàng vẫn đang ngủ say, nhìn điệu bộ này, không biết có ngủ thẳng đến lúc Lục Thần đi Bát Trọng Thiên hay không...