Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này, Thánh Võ Tiên Tôn xoay người lại.
Một đám Tiên Vương chung quanh đều quỳ một chân xuống đất.
Lúc Lục Thần nhìn thấy người nọ cũng phải sửng sốt một lúc.
Quan trọng nhất là tướng mạo của hắn ta, so với những tộc nhân Vạn Linh tộc khác thì càng giống... Nhân tộc hơn!
Thánh Võ Tiên Tôn vung tay, những Tiên Vương khác mới đứng dậy.
Hắn ta nhìn về phía Lục Thần, hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười: "Không cần nhìn ta chằm chằm như vậy. Ngươi nghĩ không sai đâu, ta có một nửa huyết thống Nhân tộc! Mẫu thân ta là một Nhân tộc... Mặc dù ta biết nàng không tự nguyện sinh ra ta."
"Tiên Tôn..." Cô Ảnh không nhịn được nhắc Thánh Võ Tiên Tôn. Không ngờ Tiên Tôn lại nói ra loại chuyện bí mật này với một người ngoài như Duy Ngã Độc Cuồng.
Vạn Linh tộc mạnh mẽ ép buộc mẫu thân Thánh Võ Tiên Tôn mang thai hắn ta, hiển nhiên không phải chuyện vinh quang gì.
Thánh Võ Tiên Tôn lại bình tĩnh nói: "Đã nhiều năm như vậy, kỳ thật ta đã sớm xem nhẹ mấy chuyện này."
"Cường giả trời sinh như Vạn Linh tộc vừa được trời cao chiếu cố, đồng thời cũng bị nguyền rủa. Cơ hội mang thai của Vạn Linh tộc chúng ta cực thấp, mười thai nhi thì có tới chín thai là chết từ trong trứng nước. Cho nên, chuyện như mẫu thân ta không hiếm thấy."
Lúc này Lục Thần cũng không biết nên đánh giá như thế nào.
Thánh Võ Tiên Tôn đi tới trước mặt Lục Thần, cẩn thận đánh giá hắn một lượt: "Ngươi xác định muốn đấu lôi đài? Vậy có thể ngươi sẽ bỏ lỡ cơ hội đuổi kịp Thiên Cơ."
Lục Thần mỉm cười: "Ta sẽ không bỏ qua bất kỳ một Tiên Vực nào! Còn về Thiên Cơ, hắn không chạy được!"
Thánh Võ Tiên Tôn mỉm cười: "Ngươi quả nhiên rất cuồng, một người như Thiên Cơ, sống lâu một khắc thì ngươi lại thêm một phần nguy hiểm!"
"Thánh Võ Tiên Tôn, ngươi đã có một nửa huyết thống Nhân tộc, vì sao không thể giúp Nhân tộc một phen?"
Thánh Võ Tiên Tôn nói: "Thứ nhất, trong Vạn Linh tộc, lời nói của ta quả thực có trọng lượng, nhưng chưa tới mức do một mình ta định đoạt mọi chuyện. Thứ hai, huyết thống Nhân tộc vẫn chưa mang tới cho ta bất kỳ vinh quang nào, chỉ có khuất nhục vô tận! Thứ ba, tuy Vạn Linh tộc chúng ta không cần chặt đứt trần duyên để đối phó với Thiên Kiếp, nhưng ta cũng đã xem nhẹ chuyện trong trần thế."
"Nhưng là!" Lục Thần đột nhiên nhìn chằm chằm Thánh Võ: "Nhưng nghịch cảnh cũng có thể khiến người ta không ngừng tiến về phía trước. Cho dù bây giờ ngươi là Tiên Tôn, nhưng trong nhục thể của ngươi vẫn có một nửa huyết thống của Nhân tộc!"
"Trần duyên? Xin lỗi, thứ cho ta nói thẳng, cho dù là những Tiên nhân như các ngươi, cũng vĩnh viễn không thể thoát khỏi! Ta quen biết không ít Tiên nhân, người vô tình rất nhiều, nhưng không ai có thể chân chính quên đi tất cả. Các ngươi chỉ lựa chọn quên đi, để quá khứ phủ đầy bụi vào chỗ sâu trong trí nhớ mà thôi."
Lục Thần hừ lạnh một tiếng: "Nếu ngươi hoàn toàn không để ý tới tương lai Nhân tộc, thì ngươi đã không chờ ta ở nơi này!"
"Ngươi không cần phải thuyết phục ta nữa, cho dù ngươi cưỡng ép thế nào, nếu ta đã quyết định đánh lôi đài ở đây thì sẽ không thay đổi!"
Thánh Võ khẽ nheo mắt lại nói: "Duy Ngã Độc Cuồng, nếu có một ngày ngươi chiến bại, vậy nhất định là vì tính cách cố chấp này của ngươi!"
"Nhưng cũng chính nhờ tính cách này mà ta có thể đi tới ngày hôm nay!" Lục Thần một bước cũng không nhường.
Các Tiên Vương khác không thể không nhìn Lục Thần thêm vài lần.
Dám nói như vậy với Thánh Võ Tiên Tôn, có lẽ Duy Ngã Độc Cuồng là người đầu tiên!
Nhưng Thánh Võ lại không hề tức giận. Một lát sau, Thánh Võ đột nhiên hỏi: "Ngươi vừa nói, cho dù ta cưỡng ép ngươi thế nào thì ngươi cũng không thay đổi chủ ý?"
"Đúng!"
"Vậy... Dụ dỗ thì sao?"
Lục Thần đột nhiên ngây ra một chút.
Thánh Võ Tiên Tôn này được đấy, ngay cả "dọa dẫm dụ dỗ" cũng biết! Dọa dẫm không được thì sửa thành dụ dỗ?
Nhưng trước mặt trái phải rõ ràng, bản thân hẳn vẫn có thể giữ vững nguyên tắc!
"Khụ khụ... Ta nói điều kiện, ngươi suy nghĩ một chút xem có thể đồng ý hay không." Thánh Võ Tiên Tôn nói: "Ta sẽ cho ngươi đánh lôi đài, nhưng ngươi nhiều nhất chỉ có thể đánh ba trận!"
"Sau đó, bất kể thắng bại, ta sẽ dẫn ngươi đi Vạn Linh Cổ Cảnh, cho ngươi tu luyện trong đó ba năm!"
Bây giờ "nguyên tắc" của Lục Thần đang dao động mãnh liệt...
"Không cần vội trả lời ta. Bây giờ ngươi tới Huyết Linh thành, rồi để người nơi đó dẫn ngươi tới Thánh Võ tiên thành. Đến lúc đó hãy nói cho ta biết quyết định của ngươi." Dứt lời, Thánh Võ Tiên Tôn xoay người: "Được rồi, ngươi có thể đi rồi."
Nhìn Lục Thần cưỡi Thập Dực bay đi, Cô Ảnh tiến lên nói: "Tiên Tôn, ngài vẫn không thể bỏ mặc Nhân tộc..."
Thánh Võ nói tới tìm Lục Thần để bàn bạc, nhưng rõ ràng là tới đưa phúc lợi.
Thánh Võ Tiên Tôn chắp hai tay sau lưng, nhìn bầu trời bao la phía xa, phương hướng đó là Tiên Vực Nhân tộc.
"Cô Ảnh, ta chưa từng đi tới nơi đó, ngắm nhìn cố hương của mẫu thân ta... Nàng cho ta sinh mệnh, mà ta thì cho Nhân tộc một hy vọng! Mẫu tử chúng ta... Thanh toán xong..."
Cô Ảnh cũng nhìn về phía đó: "Tiên Tôn..."
...
Dọc đường đi, Lục Thần vẫn luôn suy nghĩ, giao dịch như vậy thì hắn còn lo lắng gì nữa, bản thân nên đồng ý ngay lúc đó mới phải.
Đánh ít đi hai trận cũng chỉ ít đi 20 triệu linh phiến. Nhưng Vạn Linh Cổ Cảnh kia, nghe tên đã thấy không tầm thường.
"Haizzz, nếu ta đi Vạn Linh Cổ Cảnh, chẳng phải sẽ để Thiên Cơ chạy mất sao?" Có lẽ đây là nguyên nhân chủ yếu khiến Lục Thần còn do dự.
Hiện tại hắn chỉ cách Thiên Cơ khoảng nửa ngày, nếu cứ từ bỏ như vậy, lần sau không biết phải đợi tới khi nào nữa.
Trong lúc Lục Thần còn miên man suy nghĩ, phía trước đã xuất hiện một tòa Tiên thành cỡ lớn.
Lục Thần vừa đáp xuống đất đã có người đi ra khỏi cửa thành.
Người tới tổng cộng có ba người, một người dẫn đầu hỏi: "Duy Ngã Độc Cuồng tiên sinh?"
"Ngươi biết ta sao? Đừng nói là các ngươi ở đây chờ ta đấy?" Lục Thần kinh ngạc hỏi.
"Chúng ta đã xem lôi đài của ngươi qua Ảnh Thạch, ở chỗ chúng ta, cường giả đều nhận được sự tôn trọng, không liên quan tới chủng tộc."
Lục Thần thật sự cảm thấy bầu không khí ở Vạn Linh tộc rất khác với các chủng tộc khác.
"Chỉ là, nếu Độc Cuồng tiên sinh tới để luận bàn thì Vạn Linh tộc chúng ta rất hoan nghênh. Nhưng nếu ngươi tới là để..."