Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Có Vô Thức, Lục Thần không để lại dấu vết hủy bỏ công kích Bối Kích, chỉ lấy hiệu quả di chuyển nhanh chóng của Bối Kích đi ra sau đối thủ.
"Tiên Thuật. Chân Hỏa Huyền Băng Kiếm. Băng Cực Viêm Bạo!"
Cô Ảnh mở to mắt: "Vô Thức có thể sử dụng theo ý mình như vậy sao?"
Nhưng lúc này, Băng Cực Viêm Bạo đã mang theo thế kiếm tràn đầy trời đất lao tới, như hai con cự long Băng Hỏa, dây dưa mãnh liệt nhào đầu về phía trước!
Lục Thần đột nhiên biến chiêu, thuộc tính Băng làm giảm tốc độ hoạt động, Cô Ảnh né tránh không kịp, rơi vào tình thế bất đắc dĩ chỉ có thể đón đỡ.
"Lưu Ly Kiếm Thuẫn!"
Một tiếng nổ vang, linh lực đột nhiên nổ tung trước người Cô Ảnh.
Băng Cực Viêm Bạo ngoại trừ thuộc tính Băng, còn có thuộc tính Hỏa. Một khắc này tính bùng nổ của linh lực thuộc tính Hỏa được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Hỏa diễm khủng bố lập tức nuốt trọn Cô Ảnh...
Mọi người không thấy rõ tình huống của Cô Ảnh, nhưng trong chớp mắt sau đó, bóng dáng Cô Ảnh nhanh chóng bị đánh bay ra khỏi hỏa long, toàn thân như một viên đạn, bay ngược vài trăm mét, đánh thẳng lên lá chắn phòng ngự!
Toàn thân Cô Ảnh đều bị bỏng, hai tay run run, vô lực tựa lên lá chắn phòng ngự.
Cho dù là Tiên Vương cửu tinh cũng khó đỡ được một kiếm của Duy Ngã Độc Cuồng?
Lục Thần cầm kiếm đứng trước mặt Cô Ảnh, gõ nhẹ kiếm lên ngực hắn ta, mỉm cười nói: "Ngươi thua."
Cô Ảnh phẫn nộ muốn đứng lên, nhưng Lục Thần lại lắc đầu với hắn ta.
"Cô Ảnh, tới điểm là dừng, ta không muốn lấy mạng ngươi."
Cô Ảnh nhìn chằm chằm Lục Thần, sau một lát thì hít sâu một hơi, than thở: "Cho nên nói... Kiếm mới là vũ khí lợi hại nhất của ngươi?"
Lục Thần lắc đầu: "Chỉ có thể nói Diệt Thần Thương của ta bị ngươi áp chế quá lợi hại, nên ta phải sử dụng đến kiếm."
Duy Ngã Độc Cuồng tự mình thừa nhận, Cô Ảnh quả thực đã áp chế Diệt Thần Thương của hắn!
Đây chính là một đánh giá cực cao với Cô Ảnh.
Lục Thần thu hồi Vô Cực Kiếm, vươn tay, mỉm cười nhìn Cô Ảnh.
Cô Ảnh chần chờ một lát, tự giễu lắc đầu: "Duy Ngã Độc Cuồng, ai ai cũng nói ngươi cuồng vọng tới cực điểm. Nhưng kỳ quái là ta lại cảm thấy thật ra ngươi không cuồng tới như vậy."
"Có lẽ ngươi đã cố gắng hết sức để không biểu hiện mình trước mặt người khác."
Dứt lời, Cô Ảnh nắm tay Lục Thần, mược sức đứng dậy, vỗ vai Lục Thần.
"Này, nói nhỏ cho ta biết đi, linh khí nhập vi của ngươi không chỉ tới vận linh tùy tâm đâu nhỉ... Biến chiêu của ngươi quá nhanh."
Lục Thần mỉm cười: "Chỉ mới mò mẫm được đôi chút thôi."
"Vừa nói ngươi không cuồng, ngươi lại bắt đầu đấy hả?"
"Ta thật sự chỉ mò mẫm được chút!"
"Được được được, ta không nói chuyện đó với ngươi nữa... Haizzz, Băng Cực Viêm Bạo của ngươi là công pháp song nguyên tố, nhưng lực tương tác với nguyên tố Băng Hỏa của ngươi là bao nhiêu?"
"Hai vạn."
"Băng Hỏa đều đạt tới một vạn hả?"
"Không phải, Băng Hỏa đều là hai vạn."
"Này... Ngươi... Ngươi đã cắn bao nhiêu thuốc thế hả!"
"Lực tương tác nguyên tố sao có thể cắn thuốc như vậy. Haizzz, một viên đan dược mới tăng được chút ít mà thôi. Lúc trước Bàn Cổ Tiên Tôn của chúng ta có cho ta ba viên Hoàng Thổ Thiên Tinh Đan, chỉ thêm được có 1500 điểm, keo kiệt muốn chết."
"Không muốn nói chuyện với ngươi nữa."
Lục Thần dẫn Cô Ảnh đi tới bên sân. Dọc đường đi hai người thì thầm to nhỏ, nên người khác đều không biết bọn họ đang nói cái gì.
Tộc nhân của Cô Ảnh nhìn Lục Thần, sau đó đỡ lấy Cô Ảnh nói: "Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi quả nhiên rất mạnh... Cảm ơn."
Lục Thần mỉm cười, quay người trở lại giữa sân.
Một lần nữa đứng trên lôi đài, hắn đột nhiên phát hiện trên khán đài Tiên Đấu Trường Vạn Linh tộc rất nhốn nháo, rất nhiều người đều đứng lên nhìn hắn.
Trên khán đài, một Tiên Vương lớn giọng nói với Lục Thần.
Giọng nói người nọ vang như chuông đồng: "Ngay từ đầu ta còn nghĩ Thánh Liên Kiếm Tâm và Hỏa Lực Áp Chế của ngươi là hai chiêu thất bại, không nói tới lãng phí lượng lớn linh lực, mà loại công kích không mục đích này cũng không thể đánh trúng Cô Ảnh. Thật không ngờ, ngươi lại lợi dụng hai công pháp quần công phạm vi rộng, dùng linh lực của mình bao phủ toàn trường để phát hiện ra vị trí Cô Ảnh!"
"Có thể giải quyết một cục diện ẩn nấp khó như vậy, tại hạ bội phục!"
Lục Thần mỉm cười với người nọ: "Tiền bối quá khen."
Người nọ dứt lời lập tức nhảy lên trên đài, ôm quyền với Lục Thần: "Tiền bối thì không dám nhận, thực lực của ngươi khiến hai mắt ta tỏa sáng. Bản tọa là Hoàng Đình Tiên Vương, muốn luận bàn với Độc Cuồng tiểu hữu một phen."
Rất nhanh, chiến tích của Hoàng Đình lập tức hiện ra.
Tiên Vương cửu tinh, chiến 56 trận, thắng 56! Lại là chiến tích toàn thắng!
"Hoàng Đình cũng không ngồi yên!" Trong phòng thủy tinh, một Tiên Tôn lắc đầu cảm thán: "Đã rất lâu rồi tên kia không ra tay."
"Không biết khi nào thực lực của hắn mới đột phá Tiên Tôn."
"Hoàng Đình cũng được xem là chiến lực đỉnh phong trong đám Tiên Vương cửu tinh của vạn tộc."
"Cũng không thể nói vậy, các tộc đều ngọa hổ tàng long, cao thủ so chiêu chỉ là chuyện trong nháy mắt, trừ khi cách nhau một khoảng lớn, nếu không ai cũng không dám cuồng vọng nói mình là đỉnh cấp. Nhưng nếu nói hắn là Tiên Vương đỉnh cấp của Vạn Linh tộc thì không có gì phải bàn cãi."
Lục Thần nhìn thoáng qua chiến tích của Hoàng Đình, mỉm cười nói: "Được."
Người nọ còn ném qua hai viên đan dược: "Đây là Tế Linh Đan cực phẩm và Hoạt Huyết Đan cực phẩm. Sau khi ăn vào thì tĩnh tọa tu luyện nửa khắc, có thể giúp ngươi khôi phục trạng thái."
Lục Thần kinh ngạc nhìn người nọ, hắn ta lại mỉm cười: "Nếu đã là luận bàn, thì ta không hy vọng chiến đấu với một người trạng thái không hoàn toàn ổn định."
Lục Thần mỉm cười, lập tức nuốt đan dược, khoanh chân ngồi xuống...
Nửa khắc sau, Lục Thần đứng lên: "Hoàng Đình tiền bối đã đợi lâu rồi, chúng ta bắt đầu đi!"
...
Thực lực của Hoàng Đình hơn xa Cô Ảnh, hơn nữa chủ tu Võ Tăng và Ngự Kiếm, phụ tu Phù Trận, Dược Sư, là một cường giả tứ tu.
Hai người kịch chiến mấy trăm hiệp, đương nhiên khó phân cao thấp!
Nhưng cho dù là Vạn Linh tộc, hay là Nhân tộc, Yêu tộc, Thần Duệ tộc, lúc này mọi người đã không còn quan tâm tới sự thắng bại giữa hai đại cường giả siêu cấp này nữa rồi.