Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Phụ thân Mộng Khê nói rất nhiều, câu nào cũng có lý, Mộng Khê không muốn nghe nữa, nhưng lại không thể không nghe.
"Phụ thân, ngươi đừng nói nữa..."
"Khê Nhi, người như Lục Thần, tương lai nhất định oai phong một cõi, nam nhân như vậy tất nhiên có mị lực, nhưng nếu ngươi thật sự gả cho hắn, chưa chắc đã hạnh phúc!"
"Lý Hạo Bạch vì ngươi, nhẫn nhịn nhiều năm, hăng hái phấn đấu, còn Lục Thần thì sao? Hắn đã làm gì vì ngươi chưa? Khê Nhi, tin tưởng phụ thân, tìm một người yêu ngươi quan trọng hơn việc tìm một người ngươi yêu!"
"Vì cơ nghiệp ngàn năm của Mộng gia, coi như phụ thân cầu ngươi!"
"Phụ thân, ngươi đừng nói nữa." Mộng Khê cực kỳ đau lòng, nhưng không thể từ chối lời cầu xin của phụ thân: "Nữ nhi... Nữ nhi hiểu!"
...
Cả nhà Lục Thần chôn cất Tần Công ở phía sau núi gần nhà cũ, an táng chung một chỗ với bà ngoại.
"Mẫu thân, đừng thương tâm." Lục Thần đỡ Nguyệt Cầm nói: "Mọi chuyện đều đã qua."
Nguyệt Cầm gật đầu, lau nước mắt trên khoé mắt: "Phụ thân, nữ nhi bất hiếu, chẳng những không thể dưỡng lão cho ngài, còn làm liên lụy đến ngài."
"Cũng may Thần Nhi có tiền đồ, báo thù cho Lục gia, cho ngài..."
Tế bái Tần Công xong, mọi người quay lại chỗ ở của Tần Công.
A Thiết hỏi: "Phu nhân, sau này chúng ta nên làm gì?"
Nguyệt Cầm nhìn về phía Lục Thần: "Thần Nhi, ngươi có tính toán gì không?"
Lục Thần nói: "Hôm trước quốc vương Thiên Vũ quốc sai người âm thầm giám thị chúng ta, sau khi bị ta bắt được đã nói rõ ý đồ là muốn ta trở thành cung phụng của Thiên Vũ quốc."
"Bọn họ nói, ta không cần làm bất cứ việc gì, chỉ cần đồng ý trở thành cung phụng của Thiên Vũ quốc, hàng năm đều sẽ gửi tới cho ta lượng lớn tài nguyên và bảo vật..." Lục Thần tiếp tục nói: "Ta đoán đó là mục đích của bọn họ, nói đúng hơn là không hy vọng ta trợ giúp hai nước còn lại, còn ta làm chuyện gì cũng không quan trọng, chỉ cần không đối địch với bọn họ là được."
"Ta cũng đã nghĩ, sau này Uyển Nhi tu luyện sẽ cần không ít tài nguyên, đây cũng là một lựa chọn tốt."
Nguyệt Cầm gật đầu nói: "Ngươi đã trưởng thành, mẫu thân tin tưởng quyết định của ngươi."
"Ca, ngươi sẽ dạy ta tu luyện sao?" Uyển Nhi nhìn Lục Thần.
Lục Thần mỉm cười, cưng chiều xoa đầu Lục Uyển Nhi nói: "Nha đầu ngốc, chỉ cần ngươi muốn học, ca sẽ dạy ngươi. Chỉ là ngươi cũng không được than mệt."
"Uyển Nhi không sợ mệt mỏi, sau này ta cũng phải bảo vệ tốt mẫu thân và Thiết thúc!"
A Thiết đột nhiên cười lớn: "Chao ôi, Uyển Nhi lại còn muốn bảo vệ ta, ha ha ha, được, lần này ta cũng không cần sợ Đông Phương gia hay gì đó nữa."
"Thiết thúc, ngươi cũng là một thành viên của nhà chúng ta." Uyển Nhi nói.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, A Thiết sớm đã trở thành một phần của Lục gia.
Lục Thần nhớ tới điều gì, nói: "Nhưng trước đó ta phải đi Thiên Thánh quốc một chuyến, bên phía Thượng Quan Hồng đã nhận lời sẽ bảo vệ mọi người an toàn, nên mọi người tạm thời ở nơi này, chờ ta trở lại."
"Ca, ngươi lại phải đi ra ngoài rồi? Ngươi đi làm gì thế?" Uyển Nhi hơi không nỡ rời xa Lục Thần.
"Ta, đi..." Lục Thần mỉm cười nói: "Đi tìm tẩu tử cho ngươi!"
Sắp xếp xong xuôi cho người nhà, Lục Thần lại tìm được Thượng Quan Hồng ở Tây Châu thành, đáp ứng chuyện trở thành cung phụng cho Thiên Vũ quốc.
Một khi chuyện này quyết định, mẫu thân và mọi người ở Thiên Vũ quốc là an toàn nhất.
Cùng ngày, Lục Thần liền cưỡi Đạp Vân Câu, vội vàng chạy tới Thiên Thánh quốc.
...
Hai mươi ngày sau, luận kiếm toàn quốc của Thiên Thánh quốc vừa kết thúc, bây giờ là lúc phát giải thưởng cho cường giả mạnh nhất cùng người mới mạnh nhất của Thiên Thánh quốc.
Nhưng Lục Thần lại không có hứng thú đối với những thứ này, không kịp tranh tài thì thôi, mục đích chuyến đi này của hắn đã không phải là tham gia luận kiếm toàn quốc nữa.
Đến Mộng gia, Lục Thần phát hiện nơi này đề phòng nghiêm ngặt, xung quanh Mộng phủ có ít nhất mấy trăm người tuần tra liên tục.
Khi Lục Thần đến gần, lập tức có người chặn lại: "Đứng lại, người nào!"
"Lục Thần, ta tới tìm tiểu thư Mộng Khê của các ngươi." Lục Thần nói.
"Lục..." Người nọ vừa nghe Lục Thần báo tên đã sợ hãi run rẩy cả người, ngay sau đó toàn bộ lính gác sau lưng hắn đều nâng cao tinh thần, nhìn Lục Thần vừa kinh vừa sợ.
Lục Thần cau mày, sao đám người này lại sợ mình đến vậy?
"Ngươi, ngươi là Lục Thần, kẻ đã huyết tẩy Đông Phương gia của Thiên Vũ quốc - Lục Thần?!"
Từ phản ứng của đối phương, Lục Thần như đã biết được gì đó.
"Các ngươi phòng ngự nghiêm ngặt như vậy, chẳng lẽ là đề phòng ta sao? Trước kia là do Đông Phương gia diệt Lục gia ta, ta chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi."
"Mộng Khê là bằng hữu của ta, ta không có ác ý."
Đội trưởng của đối phương thở hổn hển, cố lấy dũng khí nói: "Đại tiểu thư không còn ở đây, nửa tháng trước nàng đã gả vào Lý gia rồi!"
"Cái gì!" Lục Thần kinh ngạc khẽ quát một tiếng.