Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong lòng Lục Thần đau xót không thôi, đã chuyển lời, nhưng nàng vẫn gả cho người khác!
"Vậy ngươi bị người trong nhà ép buộc?"
Mộng Khê đã sớm khóc thành sông, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nàng lắc đầu: "Không ai ép ta, là ta tự nguyện."
Trong lòng Lục Thần như bị trúng một đòn nặng nề, không khỏi lui về sau nửa bước...
Cho dù gặp phải kẻ địch mạnh mẽ hơn thì cũng không thể khiến hắn lùi bước, nhưng chỉ một câu nói của một nữ nhân, lại khiến Lục Thần trúng một đòn nghiêm trọng.
"Ngươi là tự nguyện..."
"Đúng, Lý Hạo Bạch đối xử với ta rất tốt..."
Lục Thần không ngừng gật đầu, nhìn Mộng Khê, rồi lại nhìn Lý Hạo Bạch, sau đó khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
"Được, ta đã biết..." Nói xong, Lục Thần lấy thanh thương gãy bên hông ra, ném xuống đất, xoay người chợt hiện trên khán đài.
Lục Thần ôm quyền với Bạch Hạnh: "Viện trưởng, đa tạ ngài đã chiếu cố những năm gần đây, Đạp Vân Câu đã ở trong chuồng khách sạn, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Sau này, nếu viện trưởng cần ta giúp đỡ, thì cứ tới Tây Châu thành của Thiên Vũ quốc tìm ta."
"Tiểu Thần..." Bạch Hạnh đau lòng nhìn Tiểu Thần, dù là ai cũng nhìn ra được, Tiểu Thần chỉ đang cố gắng chống đỡ nội tâm bi thương.
"Viện trưởng, Tiểu Thần xin từ biệt tại đây. Nghiêm Trụ, chúng ta đi."
Lục Thần dẫn Nghiêm Trụ rời đi, cấm quân thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng tên sát tinh này cũng đi rồi.
Nhưng trái tim Mộng Khê lại đau như đao cắt. Hắn... Đi rồi! Không chỉ rời khỏi Thiên Thánh quốc, cũng vĩnh viễn rời khỏi sinh mệnh của nàng!
Mộng Khê đi tới ngồi xổm trước thanh Tàn Huyết Thương gãy, nhặt nó lên.
"Lục Thần ca ca, ngươi đã ném thanh thương này."
Lục Thần ca ca dùng thanh thương này diệt Đông Phương gia, thương gãy lại không ném đi...
Đáng tiếc, giữa hai người bọn họ giống như thanh thương đã gãy này!
"Khê Nhi..." Lý Hạo Bạch đi tới, kéo Mộng Khê.
Mộng Khê nhìn về phía Lý Hạo Bạch, vừa rồi ít nhất người nam nhân này không lùi bước, có lẽ đúng như lời cha nói, gả cho hắn ta mới là lựa chọn tốt nhất.
"Hạo Bạch, ta, ta biết yêu cầu của ta hơi quá đáng. Nhưng, ta có thể giữ lại thanh thương gãy này hay không..."
Chỉ không ngờ, Lý Hạo Bạch lại gật đầu đồng ý: "Khê Nhi, vừa rồi nàng đã lựa chọn giữa ta và hắn, còn thanh thương gãy này, nàng muốn giữ thì cứ giữ đi."
"Một ngày nào đó, ta sẽ khiến nàng hoàn toàn quên đi hắn!"
"Cảm ơn..."
...
Sau khi trở về từ Thiên Thánh quốc, Lục Thần vẫn luôn rầu rĩ không vui, ý chí tinh thần sa sút.
Nghiêm Trụ lén lút nói hết chuyện đã xảy ra ở Thiên Thánh quốc cho người Lục gia biết.
"Đại khái chính là như vậy, sư phụ gặp thất bại trong tình cảm, chưa gượng dậy được." Nghiêm Trụ nói.
Tần Nguyệt Cầm lo lắng nhìn Lục Thần đang thả câu bên hồ: "Hầy, đứa nhỏ này, trong lòng nhất định rất khó chịu. Hắn lại không nói gì với chúng ta, chuyện gì cũng giấu trong lòng, chúng ta nên an ủi hắn mới được."
Uyển Nhi nhíu mày: "Mộng Khê kia thật sự không có mắt nhìn. Ca ca của ta ưu tú thế mà nàng không chọn!"
Nguyệt Cầm xoa đầu Uyển nhi: "Nha đầu ngốc, đừng nói người ta như vậy, người ta có nỗi khổ riêng."
Thiết thúc đột nhiên đứng lên: "Hay ta đi khuyên nhủ hắn, loại chuyện thất tình này, ta có kinh nghiệm!"
Thiết thúc nói xong thì đi tìm một giỏ cá, đi tới bên hồ, ngồi xuống bên cạnh Lục Thần.
"Thần Nhi, giỏ cá cũng không mang theo thì lấy cái gì mà đựng cá?"
Đúng vào lúc này có một con cá mắc câu. Lục Thần kéo nó lên rồi tháo lưỡi câu, thả cho nó bơi đi.
Lưỡi câu vừa buông xuống không bao lâu, lại có con cá khác mắc câu, Lục Thần vẫn tháo lưỡi, thả cho cá bơi.
Thiết thúc mở to mắt nhìn, thì ra tên nhóc này chỉ thả câu, không cầu cá.
Chỉ là tần suất thả cá này cũng quá nhanh? Đây là gặp trúng đàn cá hả?
"Thiết thúc, tên Nghiêm Trụ miệng rộng kia nói hết cho mọi người biết rồi?" Lục Thần yếu ớt nói. Lúc hắn nói chuyện dường như không còn chút sức lực nào, không giống dáng vẻ đầy sức sống mọi ngày.
"À... Ngươi đừng trách Trụ Tử, là do chúng ta ép hỏi hắn."
"Thiết thúc, ngươi không cần khuyên ta, ngươi muốn nói gì ta đều biết cả, ta chỉ cần một khoảng thời gian để điều chỉnh bản thân."
Thiết thúc không nhịn được bật cười. Tên này, từ nhỏ đã thông minh, trí lực bỏ xa đám bạn cùng lứa không biết bao nhiêu lần. Bây giờ cũng vậy, hắn nhìn thấu hơn ai hết.
Xem ra là bọn họ lo lắng quá rồi.
"Được rồi, ta đã biết ngươi không sao, nhưng vẫn có một câu ta muốn nói. Trong trời đất này nơi nào chả có cỏ thơm. Giỏ cá để lại cho ngươi, ngươi câu một hai con đi, sắp ăn cơm rồi."
"Biết rồi Thiết thúc."
Một lần điều chỉnh này là nửa năm.
Cuối cùng Lục Thần cũng bắt đầu tốn chút thời gian mỗi ngày hướng dẫn Uyển Nhi và Nghiêm Trụ tu luyện.
Thời gian còn lại, hắn sẽ một mình ngồi khoanh chân trên mặt hồ, tĩnh tâm tu luyện.