Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Không chỉ vậy, theo lượng cơm tăng dần lên, dường như sinh vật nơi này có thể trưởng thành rất nhanh, đột phá giới hạn bình thường!
"Dù sao thì đến cũng đã đến, vậy vừa tìm kiếm biện pháp thoát ra, vừa xem có thể tăng huyết mạch vạn vật lên nhị giai nhị cấp hay không." Yêu cầu của Lục Thần không cao, ít nhất hiện giờ hắn còn chưa gặp phải dã thú cường đại có thú hạch.
Dựa vào tốc độ này, một trăm năm cũng chỉ có thể thăng huyết mạch lên một đến hai cấp.
Nhưng từ đầu huyết mạch vạn vật của Lục Thần đã là nhị giai nhất cấp, thuộc tính được tăng lên 60%, nói cách khác, cường độ thân thể của hắn mạnh hơn "sói cùng tuổi" sáu phần!
Phải tìm được đường ra, không thể ở mãi trong cái hang ổ nhỏ bé trong khu vực nhỏ này, Lục Thần phải đi thăm dò thế giới rộng lớn hơn.
"Phải nhanh chóng hình thành linh hạch... À, không đúng, là hình thành thú đan." Lục Thần hạ quyết tâm, bắt đầu điên cuồng săn bắt.
"Túm được một con thỏ hoang đuôi dài, xin lỗi thỏ nhỏ, ta muốn ăn ngươi." Lục Thần tự lồng tiếng cho mình một cách nhàm chán, sau đó thì ngấu nghiến ăn hết con mồi.
"Hửm? Hình như đám cỏ dại kia là linh thảo của thế giới này, ta từng thấy mẹ lấy cho ta ăn..." Lục Thần để ý thấy một đám dược thảo giống trong hang ổ, không chút khách khí, ăn sạch toàn bộ.
Chờ Lục Thần mệt mỏi trở về hang ổ của mình thì phát hiện, hang ổ của hắn đã bị người khác chiếm mất!
Một con lợn rừng lông cứng to lớn đang tu sửa lại hang ổ của Lục Thần, dáng vẻ đó có lẽ đã coi đây thành ổ của nó.
Tuy con lợn rừng này có hình thể tương đương với Lục Thần, nhưng lông toàn thân nó lại vô cùng cứng rắn, xét về mặt sức mạnh thì con lợn rừng này cũng hơn xa Lục Thần.
Lục Thần hận tới ngứa răng, nhưng tạm thời lại không dám đi tìm lợn rừng gây sự.
"Móa, tên này quá to lớn, sức mạnh phòng ngự đều hơn xa ta, trốn trước đã..."
Tuy Lục Thần bị bắt rời khỏi hang ổ nhỏ của mình, nhưng hắn cũng không rời đi quá xa.
Khu vực mà mẹ để lại cho hắn không có dã thú lợi hại nào cả, Lục Thần chỉ cần trốn khỏi con lợn rừng hung hãn kia thì không gặp phải nguy hiểm chân chính nào cả.
Một ngày này, Lục Thần đã săn giết được một con hồ ly hình thể nhỏ hơn hắn một chút. Sau khi cắn nuốt xong, hắn đột nhiên cảm giác được trong cơ thể mình có một dòng nước ấm bắt đầu khởi động. Cảm giác này cực kỳ tương tự với Tu Sĩ khi muốn đột phá cảnh giới.
"Đây là muốn đột phá sao?"
Một lát sau, Lục Thần đi tới bên dòng suối nhỏ, nhìn ảnh ngược trong nước có chút kinh ngạc.
Hình thể của hắn lớn hơn lúc trước một chút, không biết từ bao giờ mà trên trán hắn lại xuất hiện một nhúm lông đen nhánh, trông cực kỳ nổi bật trên nền da lông tuyết trắng vốn có.
"Tiểu Lang Quái nhất tinh?" Lục Thần băn khoăn không biết có nên gọi bản thân bằng cái tên này không.
Cũng không biết thế giới này có con người hay không, rừng rậm quá lớn, hắn hoàn toàn không có cơ hội thấy rõ toàn cảnh thế giới mà hắn đang ở.
Nhưng nói gì thì nói, Lục Thần đã hoàn thành lần thăng cấp đầu tiên, chuyện đầu tiên hắn phải làm là săn giết con lợn rừng lông cứng kia!
Lục Thần ẩn nấp trong bụi cỏ, quan sát con lợn rừng kia. Tên kia không biết tìm ở đâu ra rất nhiều linh thảo, linh quả, bố trí ổ mới của nó vô cùng xa hoa.
Con lợn rừng này cũng khác với lợn bình thường, nó cũng sẽ cắn nuốt những loại thú nhỏ bé khác.
Lục Thần cau mày, hắn đã phát hiện trên trán con lợn rừng kia cũng có một nhúm lông màu đen!
"Tên này cũng là nhất tinh rồi sao?" Lục Thần phát hiện bản thân tính toán có chút sai lệch, thực lực của đối phương mạnh hơn hắn tưởng tượng.
"Nó nhất tinh, ta cũng là nhất tinh, nhưng ta có huyết mạch vạn vật, chưa chắc đã không đánh lại nó!" Lục Thần suy nghĩ một lát thì quyết định không đợi nữa.
Chờ thêm nữa thì đông tới, hang cũng mất luôn rồi, bản thân muốn săn bắt thức ăn càng thêm khó khăn. Mà tên này đã dự trữ một đống đồ ăn lớn, qua đầu xuân năm sau lại càng không thể đánh lại nó.
Thừa dịp con lợn rừng lông cứng kia quay người sắp xếp đống thức ăn dự trữ của nó, Lục Thần đột nhiên phóng ra khỏi bụi cỏ, cắn về phía cổ lợn rừng!
Con lợn rừng lông cứng kêu thảm một tiếng, chạy loạn khắp nơi, tứ chi giẫm loạn.
Xét về mặt sức mạnh, sức mạnh của lợn rừng cao hơn Lục Thần đã được cộng thêm 60% thuộc tính. Bản thân Lục Thần bị nó tha tới tha lui, trên người không biết đã ăn bao nhiêu chân của nó, cũng không biết đã bị lông đâm bao nhiêu lần!
Lục Thần bị đá tới mặt mày xây xẩm, trên người còn cắm không ít lông cứng của lợn rừng, nhưng hắn vẫn cắn chặt cổ nó, không chịu nhả ra!
Quyết không thể nhả ra, nếu không chính hắn sẽ chết trong tay con lợn rừng này!