Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
phụ mẫu không cho phép hắn nghịch ngợm gây sự khắp nơi như thế thứ nhất, cũng không cho hắn làm việc gì đó nặng nhọc. Ngược lại, tỷ tỷ chỉ lớn hơn hắn hai tuổi, mới khoảng sáu bảy tuổi đã làm mấy việc nặng giúp đỡ trong nhà.
Trong nhà cũng kỳ lạ, mẫu thân tên là Lục Quân, chủ ngoại, xã giao kiếm tiền. Phụ thân tên là Tống Tuệ, chủ nội, giúp thê tử dạy con... Ngay cả họ của Lục Thần cũng theo họ mẫu thân!
"Thần Nhi, một nam hài tử như ngươi phải học chút thêu thùa cho tốt, hoặc là học chút cầm kỳ thi họa cũng được. Sao ngươi lại muốn học quyền cước với tỷ tỷ ngươi chứ?" Mẫu thân đang khuyên bảo Lục Thần.
"Sau này tỷ tỷ ngươi phải kế thừa sản nghiệp trong nhà, còn ngươi học chút bản lĩnh rồi gả cho người trong sạch là được."
Lục Thần suýt chút nữa đã phun ra một búng máu.
Rất không may, lần này hắn đầu thai vào một nhà rất bình thường, nhưng thế giới này lại khác với Trái Đất, nơi này nữ tôn nam ti...
Lục Thần rưng rưng nói: "Nương, ta không muốn học thêu..."
"Đứa nhỏ này, ta đã nói với ngươi, chuyện này không phải do ngươi thích là được. Cuối năm ta sẽ bảo phụ thân ngươi đưa ngươi tới nam lễ viện, nhờ lão sư dạy bảo ngươi cho tốt!" Mẫu thân nói xong thì vung tay áo rời khỏi phòng.
Lục Thần đen cả mặt, đời này hắn không thể tập võ thì còn chơi cái gì nữa? Không bằng bản thân tự sát, rồi nhanh chóng tiến vào lần luân hồi tiếp theo còn hơn.
Nhưng Lục Thần lại không dám làm như vậy.
Trời mới biết, thế tiếp theo hắn sẽ đầu thai thành cái gì. Lần trước là sói còn là thế giới cắn nuốt để tiến hóa, nhưng ngộ nhỡ đầu thai thành con chó, con lợn gì đó, chẳng phải là càng thảm hơn sao.
Quên đi, nữ tôn nam ti thì nữ tôn nam ti, ở mấy thế giới trọng nam khinh nữ khác cũng không phải không có nữ tử tu luyện.
Có lệnh phụ mẫu, Lục Thần còn nhỏ tuổi nên không thể làm trái, cuối năm đành ngoan ngoãn đi nam lễ đường học tập lễ nghi nam tử, nhân tiện học một chút thêu thùa may vá...
Ngày thường, Lục Thần hay quấn quít lấy tỷ tỷ, bảo nàng dạy mình võ công.
Tỷ tỷ Lục Thần tên là Lục Kiều, cực kỳ yêu thương người đệ đệ này, không chịu nổi Lục Thần quấn quít xin xỏ, nên lén lút dạy hắn tập võ.
Những ngày yên bình như vậy, bị đánh vỡ vào năm Lục Thần mười sáu tuổi.
Một ngày này, mẫu thân gọi Lục Thần vào phòng khách, lúc này trong phòng khách đã ngồi sẵn ba bốn nữ tử phóng khoáng, ai nấy đều lớn tuổi hơn Lục Thần.
"Chư vị đại nhân, đây là khuyển tử Lục Thần, năm nay đã mười sáu tuổi. Thần Nhi, bái kiến các vị đại nhân đi."
"Ây da, Lục tỷ thật có phúc khí, vài năm không gặp, nhi tử đã lớn như vậy rồi, hiện giờ đã là nụ hoa chớm nở, duyên dáng yêu kiều."
"Còn phải nói sao, Thần Nhi, có nhớ ta không? Hồi nhỏ ta còn từng bế ngươi đấy, không ngờ chỉ chớp mắt một cái Thần Nhi đã trổ mã xinh đẹp động lòng người như vậy."
"Ta nghe nói, Lục công tử ngày thường ngoài đi nam lễ viện, thì gần như không bước chân ra khỏi nhà. Nam tử biết giữ bổn phận như vậy, hiện tại rất hiếm có."
"Bảo sao ta lại không nghe nói có công tử nhà ai xuất chúng như vậy, thì ra là vì Thần Nhi hiếm khi ra khỏi cửa."
Vẻ mặt Lục Thần là sống không còn gì luyến tiếc, đó đều là những tính từ miêu tả gì vậy, tại sao lại dùng lên người hắn?
Duyên dáng yêu kiều? Ta duyên dáng yêu kiều cái đầu bà!
Cái gì mà không bước chân khỏi nhà, biết giữ bổn phận. Đó là do hắn lén lút trốn trong phòng tu luyện có được không!
Mẫu thân cảm thấy nở mày nở mặt nên lấy khăn tay Lục Thần thêu ra, thưởng thức cùng mọi người: "Các vị đại nhân nhìn thử xem, đây là khuyển tử thêu trong lúc rảnh rỗi, có thể lọt vào mắt các vị đại nhân hay không?"
Lục Thần thở dài một hơi. Khăn tay kia là hắn nhờ bạn học thêu giúp hắn, chứ hắn làm sao làm được loại chuyện đó?
"Ôi chao, thêu đẹp thật đấy. Thần Nhi quả thực khéo tay."
Oh shit, cái thế đạo quỷ gì thế này, lão tử sắp điên rồi! Lục Thần thầm mắng trong lòng.
Mẫu thân Lục Thần lại trò chuyện với mọi người thêm một lúc, rốt cuộc mới vào chủ đề chính: "Hôn sự của khuyển tử, kính xin các vị tốn chút tâm tư!"
"Đâu có đâu có, Thần Nhi dung nhan xuất chúng, tài hoa hơn người, có tri thức hiểu lễ nghĩa, chắc chắn các cô nương đều muốn đoạt lấy. Lão Lục, ngươi yên tâm, cứ giao chuyện này cho chúng ta."
Mấy tháng sau, quả nhiên có một cô nương nhà đại hộ tới cửa, chính là để nhìn thấy phương dung của Lục Thần.
Buổi tối, Lục Thần lén lút chạy tới phòng tỷ tỷ, vẻ mặt cầu xin.
"Thần Nhi, ngươi làm sao vậy?" Lục Kiều kinh ngạc nhìn Lục Thần: "Có phải nhìn trúng cô nương nhà nào rồi hay không?"
Lục Thần uể oải nói: "Tỷ, ta không muốn cưới... Không phải, ta không muốn lập gia đình!"
Lục Kiều mỉm cười, vỗ vai Lục Thần: "Hài tử ngốc, nữ lớn cưới chồng, nam lớn gả vợ, chuyện này có gì đâu. Sao ngươi có thể vũ đao lộng thương mỗi ngày được, làm gì có nam tử nhà ai làm bậy như ngươi?"