Ngao Cốt khẽ nhếch khóe miệng: "Thuộc hạ dưới trướng Đại Thống Soái Nhân tộc có bốn đại tướng quân phụ trách bốn hướng. Ngao Cốt ta sẽ dùng chùy chém chết Tây tướng quân - Kim Yên ngươi trước!"
Hai người lại giao thủ lần nữa, sau mười mấy hiệp, Ngao Cốt đánh ra một chiêu Song Long Tham Hải. Kim Yên trúng một đòn nghiêm trọng, bị đánh bay ra xa hơn 10m!
Kim Yên còn muốn tái chiến, đáng tiếc linh lực trong cơ thể hỗn loạn, nên khó có thể đứng dậy tiếp tục.
Ngao Cốt cười lạnh: "Đường đường là Tây tướng quân Kim Yên, cũng chỉ thế mà thôi! Có thể chết trong tay Thiên Lôi Đoạn Cốt chùy của ta, coi như là vinh hạnh của ngươi!" Dứt lời, song chùy của Ngao Cốt đã đập tới.
Đúng vào lúc này, một viên pháo nổ tung bên người Ngao Cốt, chỉ chậm lại một chút, đã có người cứu Kim Yên đi.
"Điền Anh, Điền Hương, Điền Nghiên!" Kim Yên nhìn người tới: "Ta bảo các ngươi trợ giúp đánh tầm xa, chạy xuống đây làm gì! Đi nhanh, các ngươi không phải đối thủ của nàng!"
Điền Anh đứng trước mặt Kim Yên: "Tướng quân, ngươi là cảnh giới Tiên Võ, nếu ngươi chết là một tổn thất to lớn với Thánh Đường ta. Mà chúng ta chỉ là cảnh giới Võ Sư, dùng mạng ba người chúng ta đổi một mạng tướng quân, vẫn có lời!"
"Nói nhảm gì vậy! Sở trường của các ngươi là chỉ huy, không ở..." Kim Yên giận dữ mắng to, nhưng còn chưa nói hết lời đã phun ra thêm một ngụm máu tươi.
Ngao Cốt nhìn ba tỷ muội Điền gia, cười lạnh một tiếng: "Chậc chậc chậc, thật sự là cẩu nô tài trung thành, còn dám chạy tới cứu người."
"Yên tâm, các ngươi không ai chạy thoát!" Vừa nói xong, bóng dáng Ngao Cốt đã như điện xông lên đánh về phía ba tỷ muội Điền gia.
Lúc trước là do Ngao Cốt tập trung quyết đấu với Kim Yên, nên mới sơ suất để pháo đạn cản trở. Nhưng bây giờ, pháo đạn kia đã không thể ngăn cản bước chân Ngao Cốt nữa.
Ba người Điền Anh đều đánh lại, nhưng tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, kém nhau nhiều cảnh giới nên hoàn toàn không thể chống đỡ.
Rầm rầm rầm, chỉ trong nháy mắt, ba tỷ muội Điền gia gần như bị đánh bay ra ngoài cùng một lúc.
Cả ba người đều ngã xuống bên cạnh Kim Yên, trọng thương không dậy nổi!
Kim Yên giận quát lên: "Ngao Cốt, ta liều mạng với ngươi!"
Ngao Cốt mỉm cười: "Liều mạng? Ngươi lấy cái gì liều mạng với ta? Nhìn chung quanh ngươi đi!"
Mỗi một Nhân tộc đều phải đối mặt với số lượng địch nhân gấp mười lần mình, mà thực lực dị nhân vốn đã cường đại, trong tình huống đấu đơn, Nhân tộc hoàn toàn bị vây trong trạng thái bị nghiền ép.
Từng tiếng kêu thảm thiết truyền tới, gần như đều là tiếng kêu của binh lính Nhân tộc.
"Thiên hạ này, có nhân loại các ngươi thì không có dị nhân chúng ta. Nhưng chúng ta có tư cách sống trên thế giới này hơn các ngươi! Cho nên... trong một ngày này, thành Tây của các ngươi tất bị phá! Không chỉ riêng các ngươi phải chết, một khi chúng ta vào thành, thì toàn bộ tộc nhân của các ngươi cũng phải chết!"
"Tây tướng quân, đứng trước thực lực tuyệt đối thì phẫn nộ không có ích lợi gì cả!"
Điền Anh giãy dụa đứng lên, Điền Hương và Điền Nghiên cũng lảo đảo nhích lại gần.
"Tướng quân đi nhanh! Ngao Cốt, hôm nay cho dù ba tỷ muội chúng ta chết ở chỗ này, cũng nhất định cứu tướng quân ra!"
Toàn thân Kim Yên đau nhức cũng không đau bằng trong lòng.
Nàng chỉ hận bản thân không có năng lực đánh chết Ngao Cốt, không có năng lực bảo vệ thành trì!
Ngao Cốt cười lớn một tiếng: "Ha ha ha, thích ngăn cản ta sao!"
Ngao Cốt chỉ chém ra một đạo kình khí, ba người lại bị đánh bay, đồng thời máu tuôn như suối.
Ngao Cốt hừ lạnh: "Đám kiến hôi như các ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta sao? Ta giết ba người các ngươi chỉ như giết gà! Lần này, ta xem ai có thể ngăn được bản soái!"
Kim Yên lảo đảo đứng lên: "Ngao Cốt, chỉ cần ta còn một hơi thở, sẽ không cho ngươi bước vào thành Tây nửa bước!"
"Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng ngăn cản ta?" Ngao Cốt vừa nói vừa nở nụ cười, đi từng bước tới gần bốn người.
Điền Anh chỉ cảm thấy thân thể của mình vô cùng nặng nề, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.
Trong lúc mơ hồ, nàng nhìn về phía tường thành cao ngất.
Tường thành này sẽ chống đỡ được đại quân dị nhân sao? Trong Tây quân này còn có người có thể chống đỡ được cường giả siêu cấp như Ngao Cốt sao?"
Cuối cùng, các nàng cũng không thể chống đỡ tới lúc Đại Thống Soái cứu viện, thành Tây... Sắp bị phá!
Ngay khi nàng chuẩn bị nhắm mắt lại chờ chết, thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu trắng, đơn độc đứng trên tường thành của thành Tây.
Người nọ chắp hai tay sau lưng, bên cạnh người có dựng một thanh trường thương.
Cuồng phong thổi tung áo bào trắng của hắn, khiến tư thế của hắn càng thêm kiên cường.
Khuôn mặt anh tuấn nhìn rất quen thuộc lại mang theo sự tỉnh táo khó có thể tưởng tượng được. Hai mắt hắn sáng ngời như sao nhìn xuyên qua chiến trường, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Lúc này, người nàng nhìn thấy là Lục Thần sao?