"Đừng có nằm mơ, sao Lục Thần có thể để ý đến ngươi?"
Lục Thần cũng không nghe thấy, nếu nghe được chỉ sợ sẽ lại hộc ba lít máu.
Ngày hôm sau, Đại Thống Soái của Thánh Đường dẫn theo đại quân tận 60 vạn lính chạy tới thành Tây.
Một nữ tử cao lớn xông vào doanh trướng của Kim Yên, Kim Yên nhìn người nọ, vội vàng đứng dậy ôm quyền: "Đại Thống Soái!"
"Trời ơi, Kim Yên ơi là Kim Yên! Ngươi, tại sao ngươi lại làm vậy!" Đại Thống Soái thở hổn hển nói: "Tại sao ngươi lại để Lục Thần đi! Sao ngươi không ngăn hắn lại!"
Xem ra Đại Thống Soái cũng đã nghe đến chuyện của Lục Thần nên mới chẳng ngó ngàng gì vội vã tìm Kim Yên.
Kim Yên cúi đầu nói: "Đại nhân, ta cũng muốn cản lắm, nhưng ai có thể cản được hắn?"
Đại thống soái suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý.
Đại quân bảy mươi vạn còn bị hắn đánh cho tan tác, suýt nữa thì diệt sạch, nếu Lục Thần muốn đi, ai có thể cản hắn?
Đại Thống Soái đau lòng thở dài một tiếng nói: "Nhân tài bực này, chỉ cần có thể lưu lại tất nhiên sẽ chiến thắng dị nhân, cho dù có bảo ta nhường lại vị trí Đại Thống Soái cho hắn cũng không có vấn đề gì! Kim Yên, ngươi nói thật đi, còn có thể gọi hắn về không?"
"Không thể tìm được hắn nữa."
"Tại sao?"
"Hắn đi lãnh địa của dị nhân tộc." Ánh mắt của Kim Yên ngây ngốc nhìn về phía trước, không có tiêu điểm, nói nhỏ: "Có lẽ, hắn đi kết thúc chiến tranh đã kéo dài cả ngàn năm qua..."
...
Bây giờ Lục Thần đã hai mươi ba tuổi.
Hôm nay cảnh giới của hắn đã đạt tới đỉnh cao của thế giới này, cảnh giới Thiên Võ, tương đương với cảnh giới Nhân Vương của Cửu Thiên.
Lần này nhờ có phòng tu luyện có Tụ Linh trận trợ giúp, hắn chỉ mất có sáu năm.
Nhưng hiển nhiên tốc độ này vẫn chưa đủ nhanh, bây giờ hai mươi ba tuổi mới hoàn thành một lần tu luyện tới cảnh giới Nhân Vương, với cái tốc độ này, trước một trăm tuổi là không thể nào hoàn thành bách chuyển Nhân Vương.
Cho nên, Lục Thần phải tăng nhanh tốc độ tu luyện!
Lục Thần cũng đã tính xong, trước khi tán công, phải thu thập một ít linh hạch của dị nhân giúp hắn tu luyện nhanh hơn.
Khi biết Lục Thần rời khỏi đại quân Nhân tộc, dị nhân tộc đã vui vẻ một đoạn thời gian, nhưng rất nhanh, phòng tuyến phía đông của chúng đã bị người công phá.
Dựa vào tin chiến sự, chỉ có một người công thành, một người mặc áo trắng.
Lục Thần đã đánh tới!
Lúc thủ thành, Lục Thần còn cần để ý tới thành trì sau lưng, nhưng lúc công thành thì hoàn toàn khác biệt, Lục Thần có thể buông thả tay chân, đại khai sát giới!
Chỉ là sau khi công phá thành trì, Lục Thần đứng ở trên tường thành, nhìn những dị nhân tộc tay không tấc sắt, cuối cùng vẫn không thể ra tay tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành được.
Những dị nhân kia dáng người kì quái, tuy vẫn đứng thẳng mà đi, có hai tay hai chân, nhưng lại mang mặt mũi giống như dã thú.
Chỉ là Lục Thần cũng đã thấy qua vạn tộc, khi nhìn thấy những dị nhân này thì vẫn không thể xuống tay với dân chúng dị nhân được.
Trong chớp mắt, đã trôi qua tám tháng.
Một ngày này, Lục Thần đang đóng quân dã ngoại trên bãi cỏ trước một tòa thành trì to lớn.
Một người một đống lửa, chính là doanh trại.
Lục Thần ngồi trước đống lửa, hắn có thể thấy trên tường thành có rất nhiều quân phòng vệ đang khẩn trương nhìn chằm chằm hắn.
Bọn họ biết người tới là ai! Cũng biết vận mệnh sau đó của mình.
Trong mắt bọn họ, có kinh hoàng, có tuyệt vọng...
Lục Thần chỉ liếc nhìn những người đó một cái rồi không nhìn nữa, cúi đầu thêm củi.
Hơn nửa năm giết chóc này, đã khiến tâm tình Lục Thần càng ngày càng phức tạp.
Hắn đang nhớ lại truyền thuyết liên quan đến khởi nguyên của dị nhân và Nhân tộc, Nhân tộc cũng tốt, dị nhân cũng tốt, đều là Nữ Oa nương nương nặn ra từ một khối bùn đất.
Ban đầu dị nhân cường thế, một lòng muốn tiêu diệt Nhân tộc, mà bây giờ, bọn họ đâu có người nào có thể chống lại Lục Thần, xoay ngược thành phe bị tiêu diệt.
Nhìn ngọn lửa bập bùng, Lục Thần thở dài một hơi.
Đúng vào lúc này, một tên dị nhân một thân một mình đi tới bên cạnh Lục Thần.
Lục Thần rất kinh ngạc, lại có người dám một mình đi tìm hắn?
Tên dị nhân này tuổi tác đã lớn, là một nam nhân, sau khi hắn ta đến, cũng không đợi Lục Thần nói gì, trực tiếp tự mình ngồi bên đống lửa.
"Nghe nói ngươi không giết bình dân?" Lão giả ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thần: "Nhưng ngươi có biết không..."
"Mỗi một phòng tuyến mà ngươi công phá, ngươi không liều mạng giết hết, nhưng những đại quân của Nhân tộc theo sát phía sau lại vào thành đốt giết cướp đoạt!"
Lục Thần không nói gì, cũng không làm gì lão giả.
"Tám tháng này, ngươi giết một ngàn bốn trăm vạn dị nhân, bởi vì ngươi xuất hiện, rất nhiều người vừa đạt tới cấp Võ Sĩ cũng bị điều đi phòng thủ thành thị." Lão giả thả một ít củi vào đống lửa, dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra những chuyện kinh người.