Lục Thần hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nói: "Ban đầu lúc các ngươi cường thịnh, không phải cũng muốn thâu tóm Nhân tộc hay sao?"
Lão giả khẽ mỉm cười, Lục Thần thấy nụ cười của hắn ta hơi dữ tợn, nhưng ánh mắt lại rất trong suốt.
"Đúng vậy, hai tộc tranh đấu, không phải ngươi chết chính là ta vong, ban đầu chúng ta cường thế, giết rất nhiều nhân loại, nhưng hôm nay Nhân tộc có người nghịch thiên như ngươi, thế cục trong nháy mắt nghịch chuyển, dị nhân tộc ta đã vô lực phản kháng, cũng là nhân quả báo ứng, ta không có quyền đi phê phán ngươi."
Lão giả nói tiếp: "Ta nghe nói ban đầu người nhà ngươi bị giết, nên ngươi đã lập lời thề giết hết dị nhân tộc."
"Chỉ là bây giờ ta lại thấy ngươi không phải là một người biết giữ lời hứa!"
Lục Thần cau mày nhìn về phía lão giả, trong mắt lóe lên sát ý.
Lão giả hồn nhiên không sợ nói: "Làm sao? Ta nói không đúng? Ngươi cũng biết, tha cho dân chúng, thì không thể nào diệt tộc!"
Lão giả vẫn luôn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lục Thần, chỉ thấy Lục Thần im lặng không phản bác.
"Lục Thần, dù sao quân phòng vệ của tòa thành này cũng không cản được ngươi, không bằng mấy ngày sau hãy tấn công, ta dẫn ngươi đi nhìn cuộc sống của dị nhân một chút thế nào?" lão giả đột nhiên hỏi.
Lục Thần hơi nheo mắt lại, người này lại muốn thả cho hắn tiến vào sâu trong đất dị nhân?
Lá gan cũng quá lớn.
Nhưng nếu Lục Thần thật sự muốn đột phá phòng tuyến, tiến vào lãnh địa của dị nhân, hắn cũng đã sớm tiến vào.
Có lẽ chính vì lý do đó, lão giả mới đưa ra lời mời.
Lục Thần trầm tư chốc lát, đứng lên dập tắt đống lửa nói: "Dẫn đường đi."
Xuyên qua cửa thành, vô số quân phòng vệ khẩn trương nhìn Lục Thần, mà Lục Thần cũng không coi ai ra gì, đi theo lão giả tiến vào thành dị nhân.
Lão giả chuẩn bị xe ngựa, hai người ngồi xe lập tức rời khỏi thành dị nhân.
Nửa tháng sau đó, lão giả dẫn Lục Thần đi khắp thế giới của dị nhân.
Thế giới của dị nhân hoàn toàn khác biệt với thế giới loài người, nơi này có thể nói là một vùng rừng thiêng nước độc, khắp nơi đều là ao đầm rừng cây, bên trong lại có dã thú hoành hành.
Bên ngoài một thôn trang nào đó, có bốn năm con dị thú to lớn đang tấn công thôn trang, mấy trăm tên nông phụ dị nhân liều chết chống cự.
Bên cạnh một đầm lầy nào đó, một đội dị nhân đang định lấp ao đầm này lại, dùng để làm ruộng thì đột nhiên mấy cái xúc tu to lớn xuất hiện từ trong vũng bùn, trực tiếp kéo bốn năm người vào trong đầm lầy, hài cốt không còn!
Thế giới dị nhân không có thành thị quy mô lớn, thành thị lớn nhất có lẽ là là nơi biên cương trọng địa.
Hai mươi mấy ngày, Lục Thần thấy được một Vũ Cực đại lục hoàn toàn khác...
"Vì sao nơi này có nhiều dã thú mạnh mẽ như vậy?" Lục Thần hỏi.
Lão giả nói: "Vũ Cực đại lục có linh khí dồi dào, dã thú tiến hóa vô cùng phổ biến."
"Nhưng vì sao chỉ có thế giới của dị nhân mới có dã thú?" Lục Thần không hiểu hỏi.
Lão giả mỉm cười nói: "Chắc ngươi cũng nghe qua truyền thuyết về khởi nguyên của Nhân tộc và dị nhân rồi, nên có thể nói Nhân tộc và dị nhân hẳn được coi là ‘một thể’."
"Thật ra thì vào hai ngàn tám trăm năm trước, Nhân tộc và dị nhân đều phải tìm cách mưu sinh trước sự giáp công của dã thú. Hai bên vì không muốn bị dã thú cường đại cắn nuốt, nên quyết tâm liên thủ một lần đối kháng với dã thú."
"Trải qua sự đồng lòng cố gắng của hai tộc, rốt cuộc đánh đuổi dã thú khỏi khu vực trung tâm của Vũ Cực đại lục, đuổi những dã thú tới đất man hoang."
"Nhưng sau đó bởi vì phân chia lãnh thổ nên hai bên xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng mỗi người một ngả."
"Trận chiến thời thượng cổ, Nhân tộc chiến thắng, bọn họ cũng đuổi chúng ta tới đất man hoang. Suốt hai ngàn năm qua, chúng ta tranh đấu với dã thú ở chỗ này, cũng như tranh đấu với trời, thân thể không ngừng được cường hóa, tu vi cũng ngày một mạnh lên, vốn nghĩ lần này có thể đoạt được lãnh thổ, nhưng hết lần này đến lần khác Nhân tộc lại xuất hiện một chiến thần, lấy sức mạnh một người phá tâm huyết ngàn năm của tộc ta thành hư không!" Nói xong, lão giả nhìn về phía Lục Thần.
Rất hiển nhiên, chiến thần mà hắn ta nói tới chính là Lục Thần.
Lục Thần quả thực chưa từng nghe có chuyện như vậy giữa hai tộc.
"Lục Thần, ngươi giết hết quân phòng vệ, đại quân Nhân tộc theo sát phía sau lại phá thành, dị nhân tộc ta chắc chắn không chống đỡ được bao lâu, chỉ tiếc cuộc sống những người dân này vốn đã khó khăn, nhưng vẫn khó thoát khỏi diệt tộc!"
Lục Thần cau mày, trong lòng hơi không thoải mái.
Binh lính đánh giặc, có đôi lúc cũng không cần phải biết vì sao mà chiến, phục tùng là thiên chức của binh lính.
Nhưng sau khi nhìn những dị nhân ở đây, biết được nguyên nhân sâu xa giữa hai tộc, cuối cùng Lục Thần cũng hiểu rõ, tranh đấu giữa hai tộc cũng chỉ vì hai chữ "sinh tồn".