Nếu vì sinh tồn thì không thể nói đúng sai.
Yên lặng hồi lâu, Lục Thần thở dài một cái: "Lão nhân gia, rốt cuộc ngươi là ai?"
Có thể cả gan một mình đi gặp Lục Thần, lại dẫn Lục Thần một đường thị sát dân tình, chắc chắn lão nhân này không đơn giản.
"Quốc phụ của dị nhân tộc, Kỳ Thạch."
Lục Thần cũng không quá ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không sợ ta giết ngươi?"
"Ha ha ha, dị nhân tộc cũng sắp bị diệt vong rồi, giết với không giết có gì khác nhau chứ. Đối với dị nhân tộc chúng ta mà nói, cầu hòa đã là con đường duy nhất. Thân là quốc phụ, vì dân mà chết cũng là chuyện nên làm."
Lục Thần thở dài nói: "Ta chỉ là một thảo dân, không quyết định được phương diện quyết sách của Nhân tộc."
"Không, chúng ta không cầu hòa với Nhân tộc mà là với ngươi!" Kỳ Thạch nói: "Chỉ khi ngươi nguyện ý thu tay lại, chúng ra mới có thể cân nhắc chuyện kế tiếp!"
Một quốc gia là cầu hòa với một người, loại chuyện này xưa nay chưa từng có.
Lục Thần nhìn khung cảnh trước mặt, bầu trời bao la nhưng mờ tối, đầm lầy dày đặc, tràn ngập chướng khí, hắn khẽ lắc đầu nói: "Địa phương như vậy, nếu là Nhân tộc cũng rất khó để sinh tồn."
"Lục Thần, ta, đại diện dị nhân tộc, khẩn cầu các hạ cho chúng ta một con đường sống!" Âm thanh của Kỳ Thạch cuối cùng cũng trở nên kích động.
Lục Thần nhìn Kỳ Thạch, yên lặng hồi lâu.
Đột nhiên hắn tự giễu cười một tiếng: "Hầy, Kỳ Thạch, cuối cùng ta vẫn bị ngươi nói trúng, ta quả nhiên không phải là một người biết giữ lời."
Trong đầu Kỳ Thạch nhanh chóng vận chuyển, lập tức hiểu được ý của Lục Thần.
Phù một tiếng, Kỳ Thạch quỳ thật mạnh xuống trước mặt Lục Thần, giọng nói run rẩy nói: "Cho dù các hạ nuốt lời, cũng là nuốt lời vì chúng sinh!"
Lục Thần vội vàng đỡ Kỳ Thạch dậy: "Ngươi có thể vì bách tính, liều chết đến gặp ta, trong lòng Lục Thần đã sớm kính nể không thôi, cái quỳ này của Kỳ lão ta gánh không nổi!"
Có lẽ dị nhân tộc và Nhân tộc đều không biết, ngay tại thế giới của dị nhân, tại một đường mòn nhỏ cạnh đầm lầy hoang vu, đã có người quyết định vận mệnh tương lai của hai tộc.
Lục Thần thu tay lại!
Rất nhanh, dị nhân tộc phái sứ giả tới Nhân tộc cầu hòa. Dị nhân tộc là bên chiến bại, phòng tuyến lùi về sau hai trăm dặm, nhường ra một mảng lớn khu vực để khai khẩn.
Hơn nữa hàng năm dị nhân tộc đều phải tiến cống số lượng lớn thú hạch, lương thực cho Thánh Đường.
Bọn họ thì tiến vào khu vực càng thêm hoang vu và nguy hiểm để sống.
Rốt cuộc hai nước cũng ký kết hiệp nghị ngừng chiến, bên phía Nhân tộc đã mừng ngày chiến thắng.
Nhưng người Điền gia lại phát hiện Lục Thần không trở về.
Mấy ngày sau, có một đội dị nhân đưa tin tới truyền thư.
Thư là do Lục Thần viết, trong thư chỉ nói một chuyện, hắn muốn ở lại thế giới của dị nhân, không trở về.
"Điền đại nhân, đây là mười bảy vạn thú hạch, là chiến thần đại nhân kêu chúng ta mang tới." Người đưa tin mở mấy cái rương lớn ra nói: "Chiến thần đại nhân nói, mười vạn thú hạch cho Điền gia, bảy vạn cho Lục gia, kính xin Điền gia chăm sóc tốt cho phụ mẫu và tỷ tỷ hắn."
Điền Anh khiếp sợ nhìn số lượng thú hạch, cuối cùng chỉ có thể thở dài tiếc hận nói: "Thần Nhi."
...
Trước một đầm lầy mênh mông vô bờ, mấy ngàn dị nhân lo lắng nhìn về phía trước.
Một bóng trắng lao lên từ mảnh bùn lớn nhất ở giữa, đột nhiên có bảy tám cái xúc tu to lớn theo sau.
Lục Thần khẽ quát một tiếng, thương khí trực tiếp bắn vào chỗ sâu của vũng bùn.
Một tiếng rên rỉ đinh tai nhức óc vang lên, không lâu sau, từ vũng bùn chảy ra chất lỏng màu xanh biếc, nhuộm cả đầm lầy thành màu xanh đậm.
Bảy tám cái xúc tu kia vô lực rủ xuống.
Lục Thần bắt lấy một cái xúc tu, dùng sức kéo quái vật trong ao đầm ra, một thương lấy thú hạch của nó.
Sau đó Lục Thần xoay người nói với dị nhân sau lưng: "Nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, mùi vị con cá trạch lớn này cũng không tệ, đủ cho các ngươi ăn một thời gian. Sau khi các ngươi sửa sang lại nơi này thì tương lai có thể trồng trọt được rồi."
"Vâng, đa tạ chiến thần bạch y!" Mọi người đang muốn nói lời cảm ơn, ngẩng đầu lên thì phát hiện Lục Thần đã biến mất.
Trong núi sâu mênh mông bát ngát, một nơi tràn đầy linh khí, dã thú hoành hành xung quanh, không ai dám đi vào.
Lục Thần đi vào một sơn động bên dòng suối.
Sau khi vào sơn động, Lục Thần dùng dây thừng kéo một tảng đá chặn lại cửa hang.
Lấy thực lực của Lục Thần, theo lý thuyết không cần cẩn thận như vậy, sở dĩ muốn chặn cửa hang lại là vì hôm nay là lần đầu tiên hắn phân giải linh hạch!
"Nơi này đã là địa phương linh khí nồng đậm nhất mà ta có thể tìm thấy, mạnh hơn phòng tu luyện trong quân đội không chỉ mười lần!" Đột nhiên Lục Thần có chút nhớ nhung Đại Hoàng, nếu có nó ở đây, không chừng nó có thể tìm được cả linh nguyên hay gì đó.