Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Bắc Tuyết Dịch đầy tâm sự nặng nề cúi đầu, "Cữu cữu, ta nghe nói, những người tới đây đều là Tiên nhân... Tiên nhân muốn tiêu diệt phàm nhân, chúng ta thật sự chống đỡ được sao?"
"Hơn nữa, trường học của chúng ta đã tổ chức cho chúng ta tiến vào Cửu Thiên, thực lực Nhân tộc vẫn bị cho là yếu nhất..."
Dù sao Bắc Tuyết Dịch cũng đã lớn tuổi, đã hiểu được rất nhiều chuyện.
Lục Thần mỉm cười, xoa đầu Bắc Tuyết Dịch, "Ai nói với ngươi Nhân tộc là yếu nhất?"
"Bọn họ đều nói như vậy." Bắc Tuyết Dịch kỳ quái nhìn Lục Thần.
"Ai?"
"Mọi người!"
"Vậy thì dùng thực lực khiến cho tất cả mọi người câm miệng." Lục Thần mỉm cười nói.
Đột nhiên, Bắc Tuyết Dịch ngây cả người, đây là lần đầu tiên nó nghe được đáp án như vậy.
Thế nhưng, chỉ một câu nói như vậy, đã đủ để tháo gỡ vấn đề khó luôn quấy nhiễu tâm tư nho nhỏ của nó!
Lục Viễn ngồi bên cạnh cũng buông thìa xuống nhìn nam tử trước mặt.
Kể từ sau khi Lục Thần trở về, tuy Lục Viễn vẫn luôn đi theo Lục Thần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không gọi Lục Thần một tiếng "cha" .
Cô cô nói phụ thân của nó rất rất lợi hại, thế nhưng hai ngày nay, Lục Thần lại chỉ dẫn bọn nó đi dạo phố, du ngoạn như một người bình thường, có vẻ như đây không phải là phụ thân của nó.
Từ nhỏ Lục Viễn chưa từng gặp cha mẹ, cũng khát khao có cha mẹ yêu thương bên cạnh.
Ngay từ đầu, nó đã cảm thấy cực kỳ xa lạ với nam tử này, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, qua hai ngày tiếp xúc, Lục Viễn càng ngày càng cảm thấy thân thiết với Lục Thần.
Nếu hắn có thể chơi với mình mãi thì tốt rồi.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Lục Thần vang lên.
Rất lâu rồi không dùng điện thoại, trong thoáng chốc Lục Thần có luống cuống tay chân, "Điện thoại này mở thế nào vậy... Tiểu Dịch, giúp ta mở một chút."
"Cữu cữu, đây là có điện báo, ngươi nói một từ ‘nghe’ là được."
Lục Thần hướng về phía điện thoại di động nói một tiếng "nghe", quả nhiên điện thoại di động truyền ra giọng nói.
"Cuồng Thần... Bọn chúng đã tới rồi! Chỉ là không phải bọn chúng xuất hiện ở ngoài không gian, mà là ở... Bầu trời Nam Hải! Điểm truyền tống của bọn chúng ở bầu trời Nam Hải!"
Đột nhiên, bầu trời nổi lên một luồng sấm sét, tiểng sét làm hai tiểu hài tử giật nảy mình.
"Sét lớn như vậy, đây là lần đầu tiên ta nghe được." Bắc Tuyết Dịch nhìn lên bầu trời.
Lục Thần nhìn lên bầu trời, lúc này, toàn bộ bầu trời mây đen cuồn cuộn, xoay tròn thành vòng xoáy lớn vô cùng, trên bầu trời lôi điện giao thoa, sấm sét tung hoành, tựa như màn trời bị người ta lần lượt xé rách vậy!
Thiên tượng như vậy, ngay cả Lục Thần cũng chưa từng thấy.
Mọi người xung quanh đã trở nên rối loạn, hình như bọn họ đã biết được gì đó.
Một chiếc xe quân dụng chống đạn vọt thẳng vào đường dành riêng cho người đi bộ, dừng ở trước mặt Lục Thần.
Lý Mộc Hoa bước xuống từ trên xe, lo lắng nhìn Lục Thần, "Thần!"
Lục Thần gật đầu, cũng không vội vã lên xe, hắn ngồi xổm xuống, ôn nhu nhìn Lục Viễn nhỏ bé.
"Có thể gọi ta một tiếng ‘cha’ không?"
Đột nhiên, trong lòng Lý Mộc Hoa đau nhói, khóe mắt lập tức ươn ướt.
Nam nhân này đã làm biết bao nhiêu chuyện vì Trái Đất, không ai có thể tính được rõ ràng, thế nhưng tâm nguyện lớn nhất của hắn cũng chỉ hy vọng hài tử có thể gọi hắn một tiếng “cha”.
Lục Viễn mím môi, hình như không nguyện ý gọi.
"Viễn Nhi, cha con... Hắn..." Lý Mộc Hoa không nỡ nhìn, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Lục Thần mỉm cười, xoa đầu tiểu hài, "Không có việc gì, Mộc Hoa, làm phiền."
Lý Mộc Hoa nặng nề gật đầu, "Yên tâm đi!" Sau đó ôm hai tiểu hài lên xe.
Sau khi tụi nhỏ ngồi xuống, Lý Mộc Hoa đanh định lên xe, lại đột nhiên dừng bước.
Hắn ta đi tới trước mặt Lục Thần, dùng sức ôm lấy Lục Thần, "Lục Thần! Sống sót trở về!"
Vành mắt Lục Thần ươn ướt.
Còn nhớ rõ, năm xưa người quân nhân này một cước đá ngã lăn bốn tên côn đồ? Mấy chục năm qua, hắn ta vẫn bảo vệ ở bên cạnh Lục Thần, năm tháng không hề phai nhạt tình nghĩa của bọn họ.
Lý Mộc Hoa buông tay ra, thiên ngôn vạn ngữ cũng không cần phải nói ra khỏi miệng. Hắn ta lại nhìn Lục Thần lần nữa rồi xoay người nhanh chóng lên xe, chỉ là lúc lên xe, chợt thấy hắn ta lau quệt mắt một chút.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, Lục Viễn vẫn không gọi hắn một tiếng “cha”.
Thế nhưng Lục Thần cũng biết, là mình có lỗi với hài tử, hắn không có tư cách yêu cầu Lục Viễn làm gì.
Trên bầu trời, lôi đình như thể phát điên, điên cuồng nổ tung như một con cự thú gào thét sắp xuất thế, chỉ hận không thể cắn nuốt tất cả tinh cầu vậy!
Lục Thần hít sâu một hơi, "Tiểu Thú, đừng ăn nữa, phải đi rồi!"
"Ừm, biết rồi cha!" Tiểu Thú liếm ngón tay, luyến tiếc ném cái vỏ đi.
Xung quanh có cửa hàng san sát, thế nhưng Lục Thần đã không thể để ý được nhiều như vậy.
"Thập Dực Thiên Long!"