Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng chung quy nó vẫn không nỡ thật sự ăn lão đại, liền dùng cái đầu nhỏ cọ cọ Lục Thần.
Không biết lúc này Tiểu Nguyên đã hút được bao nhiêu công kích, lúc xông lại suýt nữa đã đánh bay Lục Thần, cũng may được Tiểu Thú kéo lại.
Lục Thần mỉm cười, "Ba người các ngươi biểu hiện không tệ! Chờ sau khi trở về sẽ cho các ngươi ăn kem ốc quế!"
"Có điều nơi đây vẫn còn chút chuyện cần giải quyết."
"Tiểu Thú, những linh hạch này đều là của ngươi, Tiểu Mao Đoàn và Tiểu Nguyên kiểm tra chiến trường một chút, không lưu lại người sống! Không thể để những tên này ẩn núp ở Trái Đất."
"Cha, vậy còn ngươi?" Tiểu Thú hỏi.
Lục Thần quay đầu lại, nhìn về phía một tòa tháp cao mỉm cười, "Ta đi tán gẫu với lão bằng hữu một chút."
Lục Thần ngước mắt nhìn Thiên Cơ, "Hình như vừa rồi ngươi nói ta không thể ngăn cản Tiên quân các ngươi xâm lấn thì phải? Hiện tại thế nào?"
Thiên Cơ há miệng, không nói nên lời.
Đây chỉ là cái đầu lâu của hắn ta còn sót lại, bằng không có lẽ hắn ta sẽ trực tiếp nôn ra máu.
Lục Thần mỉm cười, "Thật ra ta phải cám ơn ngươi mới đúng, nếu không có ngươi, ta cũng không trưởng thành nhanh như vậy."
Từ trong miệng Thiên Cơ chảy ra một dòng máu.
"Này, không phải ngươi thích làm khôi lỗi sao?" Lục Thần đột nhiên nói, "Ta nhớ ngươi đã nói muốn biến muội muội ta thành khôi lỗi đúng không?"
Thiên Cơ chỉ cảm thấy một loại dự cảm không tốt dâng lên.
"Lục Thần, ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Lục Thần mỉm cười, "Yên tâm, cho dù Huyền Linh tộc có chết hết, ta cũng không để ngươi chết!" Nói rồi, Lục Thần cầm tóc Thiên Cơ, xách cái đầu lâu vào bờ.
"Hử? Bốn tên kia đâu?" Lục Thần cau mày, tìm kiếm khắp nơi, "Lẽ nào lại như vậy, sao khôi lỗi có thể tự ý rời khỏi vị trí?"
Lục Thần không thể không dùng Khống Thuật khôi lỗi tìm kiếm đại địa khôi lỗi của hắn.
Cuối cùng Lục Thần cũng vất vả lôi được bốn con khôi lỗi ra từ trong đống phế tích.
Bốn con khôi lỗi này mặt không đổi xếp thành một hàng đứng ở trước mặt Lục Thần.
Lục Thần xách theo đầu lâu Thiên Cơ, rất rộng rãi nói, "Trong bốn con khôi lỗi này, ngươi tùy tiện chọn lấy một con!"
"Lục Thần, ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
"Đương nhiên là biến ngươi thành khôi lỗi!" Lục Thần tỏ ra hiển nhiên nói, "Không phải ngươi thích làm khôi lỗi lắm sao? Thật đúng dịp, ta thấy bốn con khôi lỗi này đều giống nhau như đúc, không có chút đặc sắc nào."
Thiên Cơ đã trở thành Khôi Lỗi Đại Sư, vừa nghe Lục Thần nói vậy đã hiểu rõ Lục Thần muốn làm gì.
Hắn muốn ghép đầu lâu của mình lên người một trong bốn con khôi lỗi này.
"Không, ngươi, ngươi không thể làm vậy! Giết ta đi! Nhanh giết ta đi!"
"Vì sao không thể? Không phải trước đó ngươi đã nói như vậy sao." Lục Thần cười lạnh một tiếng, tiếng cười kia lọt vào tai Thiên Cơ khiến hắn ta cảm thấy lạnh lẽo không gì sánh được.
"Ngươi, không phải ngươi hận ta tận xương sao? Mỗi ngày nhìn thấy bộ dáng của ta, nhất định ngươi sẽ không chịu nổi!" Thiên Cơ ra vẻ lo nghĩ cho Lục Thần.
Lục Thần lắc đầu, "Không phải ta vừa nói, ta còn phải cảm tạ ngươi sao, nhìn thấy ngươi ta sẽ không phiền! Hơn nữa, ngươi cũng đã trở thành khôi lỗi của ta, mỗi ngày ta sẽ sai khiến ngươi làm việc, sao có thể không chịu nổi chứ?"
"Lục Thần! Ngươi đừng cố chấp như vậy! Giết ta đi, van xin ngươi, giết ta đi! Ta không còn sống được bao lâu nữa, nhanh giết ta đi!"
Lục Thần gật đầu, "Ta xém quên mất, cũng không thể để ngươi chết như vậy được!"
Lục Thần gọi về phía đám Tiểu Thú, "Tiểu Thú, ta trở lại Cửu Thiên một chuyến, sẽ trở lại nhanh thôi, các ngươi thu dọn chiến trường cho sạch sẽ! Để hải quân giúp các ngươi tra xét, tuyệt đối không thể để lọt bất cứ tên nào!"
"Đã biết rồi cha!" Tiểu Thú từ rất xa đáp lại.
Sau đó, Lục Thần gọi ra Thập Dực, mang theo đầu lâu Thiên Cơ cùng bốn con đại địa khôi lỗi cùng bay tới Giang thành.
"Thú Thần tiên sinh, xin hỏi xưng hô ngài như vậy có được không?" Một binh sĩ hải quân hơi khẩn trương nhìn Tiểu Thú.
"Không cần, gọi ta là Lục Tiểu Thú là được." Tiểu Thú vừa tùy ý đáp trả, vừa đứng trên boong thuyền kiểm tra những thi thể do quân đội vớt lên.
"Lục Tiểu Thú?"
Tiểu Thú lên tiếng, "Ừm, cha ta gọi là Lục Thần, đặt tên cho ta là Tiểu Thú, đương nhiên ta tên là Lục Tiểu Thú rồi. Nhưng nhũ danh của ta chỉ có cha ta, cô cô ta, đệ đệ ta mới có thể gọi, ngươi phải gọi đầy đủ đại danh của ta là Lục Tiểu Thú!"
"Ách... Tốt... Nhưng mà, Lục Tiểu Thú tiên sinh, ngươi, ngươi mở ngực rạch bụng trước mặt nhiều người như vậy, có phải hơi máu tanh hay không..."
Tiểu Thú nói, "Không phải đã triệt bỏ Ảnh Thạch rồi sao? Các ngươi đều là chuyên gia trong nghề, còn sợ máu tanh sao?"
Tiểu Thú vừa nói xong, bên cạnh đã có một người bám rào chắn không ngừng nôn mửa...
Tình huống bên phía Tiểu Thú còn tốt hơn một chiếc thuyền khác đang chở Tiểu Mao Đoàn và Tiểu Nguyên!