Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Lục Thần, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Con khôi lỗi kia hung hăng nói.
Lục Thần thoáng động động ngón tay, con khôi lỗi kia liền tát mình một cái...
"Lục Thần, ngươi, ngươi..."
Khôi lỗi lại tự tát mình một cái.
"Ngươi, ngươi quá phận!"
Khôi lỗi lại tự bóp cổ mình...
Mục Long đỡ trán, "Lục Thần, nói đến chơi đùa, ngươi cũng quá mạnh mẽ."
Lục Thần quả thật chơi đến quên cả trời đất, hắn nhìn Thiên Cơ một chút, vừa cười vừa nói, "Yên tâm, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội làm quỷ, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!"
"Lục Thần, ta, ta..." Thiên Cơ đã tức giận đến không nói ra lời, hai mắt rưng rưng, chỉ thiếu điều muốn bật khóc.
"Làm sao? Còn không phục? Ta khuyên ngươi thành thật một chút, đừng có cả ngày tranh luận với ta, nếu không... Chỉ có ngươi chịu tội thôi." Lục Thần thâm thúy nói.
Cuối cùng Thiên Cơ cũng nghĩ thông suốt, hiện tại nói gì hắn ta cũng không thể đấu lại Lục Thần, Lục Thần bảo hắn ta đi hướng đông, hắn ta phải đi hướng đông, bảo hắn ta đi chịu chết hắn ta cũng phải chịu chết...
Thấy Thiên Cơ trở nên thành thật, Lục Thần thoả mãn gật đầu, "Về sau ngươi là lão đại trong bốn con khôi lỗi, nếu ngươi biểu hiện tốt, biết đâu một ngày nào đó ta vui vẻ sẽ tái tạo nhục thân cho ngươi."
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng tên đê tiện nhà ngươi sao..."
Không đợi Thiên Cơ nói xong, ánh mắt Lục Thần lại trở nên hung dữ, Thiên Cơ bị đánh cũng biết sợ, gắng gượng nhịn xuống, tỏ ra không vui nói, "Xem như ngươi lợi hại, ta, ta biết rồi!"
Lục Thần mỉm cười, tên gia hỏa này nhiều lần ám toán hắn, rốt cuộc cũng nhận mệnh.
"Mục Long, thế giới của ngươi như thế nào?"
"Phượng Vũ đang ở bên đó, ta nghĩ có lẽ ngươi còn cần ta ở bên này, cho nên lưu lại."
Lục Thần kinh ngạc nói, "Ngươi và Phượng Vũ ở chung một thế giới sao?"
"Làm sao? Không được hả?"
Lục Thần không nhịn được cười ha ha, hắn tỏ ra hăng hái nhìn Mục Long, "Trước đây thái độ của ngươi với ta vô cùng tốt, sao lần này trở về ta có cảm giác như ngươi trở nên dữ tợn hơn?"
"Ngươi nói hay lắm, ngươi có biết động phủ của ta mất thế nào không? Không chỉ ta, động phủ của Phượng Vũ cũng bị mất, hiện tại linh phiến trên người chúng ta cũng bị mất luôn!"
"Cũng là vì đặt cược ngươi đánh lôi đài!"
Lục Thần cau mày nói, "Không thể nào, đây chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Đặt ta thắng là được."
"Ngươi nói dễ nghe quá, tiền đặt cược phải chia nhỏ ra, ta đi theo Diệp Phàm định kiếm chác một chút, cho nên..."
"Hả? Ngươi đặt tiền cùng với Diệp Phàm?" Lục Thần vội vàng nói, "Ai da, ta đã quên dặn ngươi, tiểu tử Diệp Phàm kia cái gì cũng mạnh, chỉ duy tài vận là con số âm."
Mục Long nói, "Sau đó chúng ta cũng biết, lần thứ hai liền dốc toàn bộ tài sản đặt khác hắn, kết quả vẫn thua hết toàn bộ."
Lục Thần không ngừng lắc đầu, "Mục Long, một người thông minh như ngươi, sao lại không nhìn rõ như vậy chứ?"
"Diệp Phàm không chỉ hễ cược là thua, mà căn nguyên vận xui của hắn cũng cực kì khủng bố. Ngươi nghĩ lại xem, có phải các ngươi đặt khác hắn, cuối cùng nếu thắng tiền vẫn phải chia cho hắn một phần đúng không?
"Đúng vậy, lúc đó nói như vậy."
"Vậy thì đúng rồi! Nếu các ngươi thắng, cuối cùng chẳng phải hắn có thể kiếm được tiền sao? Nếu hắn thật sự kiếm được tiền, vậy chẳng phải là tài vận tốt lên sao?"
Mục Long đột nhiên cảm thấy như thiên lôi oanh đỉnh, lập tức được khai sáng!
Thì ra vấn đề ở chỗ này!
Lục Thần thấy Mục Long đã hiểu, yên tâm gật đầu, "Về sau, chuyện kiếm tiền ngàn lần không thể gọi Diệp Phàm, tối đa chỉ nên cho hắn chút tiền tiêu vặt mà thôi. Nhưng cũng không thể cho không, phải giao cho hắn một ít việc, để hắn dùng sức lao động đổi lấy thù lao, như vậy mới không có chuyện gì, ta đã nghiệm chứng qua rồi."
Mục Long như có điều suy nghĩ gật đầu, "Chẳng trách, từ lúc quen biết Diệp Phàm đến nay, ta đi đến đâu là thua thiệt đến đó... Mà ngươi vẫn mang hắn theo lại không có việc gì."
Lục Thần đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói, "Nếu ngươi cảm thấy không chắc chắn lắm thì hỏi Huyền Giáp Vương, tên kia đánh nhau không được, thế nhưng trời sinh khắc với Diệp Phàm, có thể áp chế Diệp Phàm gắt gao."
"Huyền Giáp Vương có ở đây không?"
"Hỏi Tiếu Thú." Lục Thần quả quyết đáp.
Lần này, Lục Thần đích thân chỉ cho Mục Long một con đường sáng, Mục Long vốn đang tức giận do bị phá sản cuối cùng cũng nở nụ cười, lại ôm vai Lục Thần xưng huynh gọi đệ.
"Ôi chao, Lục Thần, không ngờ ngươi lại tìm hiểu được thuộc tính tiềm ẩn của Diệp Phàm rõ ràng như thế."
"Tất nhiên rồi, nếu không tìm hiểu kỹ, bây giờ chúng ta còn có chỗ để ở sao?"
"Ôi, được rồi, Lục Thần, ngươi nói xem, nếu trong cuộc chiến sinh tử Diệp Phàm đặt ngươi thắng, có khi nào ngươi..." Mục Long đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.
Lục Thần suy nghĩ một chút, lộ ra vẻ khó xử, cuối cùng hắn cũng không chắc chắn lắm nói, "Đồ đệ của ta, sẽ không ác độc như vậy! Không được, lần sau gặp được hắn, ta phải ra một tử lệnh cho hắn mới được!"