Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Tiền bối, vậy nói thân pháp Thần cấp là cái gì? Có quan hệ gì với việc ta phá giải khốn cục của Nhân tộc?" Lục Thần hỏi.
Kiếm Hồ trả lời, "Thân pháp mà ta nói tên là ‘Thần Lâm’, người có được môn thân pháp này đã từng lưu lạc đến Thất Trọng Thiên, tuy nói bây giờ đã cách thời đại của ta đã mấy nghìn năm, nhưng công pháp chí cường như vậy cũng không bị tuế nguyệt vùi lấp."
Lục Thần trợn tròn hai mắt, "Thần Lâm..."
"Thế nhưng, bây giờ ta đang bị vây trong Thiên Đạo Phòng Ngự Trận, không thể đi ra ngoài tìm. Cho dù ta có thể đi ra ngoài, chỉ sợ cũng không thể tìm được trong thời gian ngắn."
Kiếm Hồ thở dài một hơi, "Độc Cuồng tiểu hữu, ta cũng chỉ là nói ra những chuyện mình biết, cảm thấy có thể trợ giúp được cho ngươi mà thôi, còn hiện tại ngoại giới như thế nào, ta thật sự bất lực..."
Cho dù Lục Thần có sốt ruột, nhưng cũng không thể cưỡng cầu Kiếm Hồ đi tìm kiếm giúp được được, lúc này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói một tiếng cám ơn.
Lúc này lão Bối mới mở miệng, "Phần thưởng đã đặt ở trong nạp giới, thế nhưng Lục Thần, ta kiến nghị trước hết ngươi nên đi gặp một người rồi hẵng rời đi."
"Người nào?" Lục Thần nghi hoặc nói.
Lại còn có người nào khác có thể tới nơi này sao?
"Si Ma, làm phiền ngươi một chút." Lão Bối thản nhiên nói một câu.
Si Ma gật đầu, nói với Lục Thần, "Ta dẫn ngươi đi."
Từ sau khi bị Lục Thần đánh bại, Si Ma hiện tại đã có thể hoạt động bên trong không gian Cửu Thiên Hằng Tinh, loại việc dẫn đường này hắn ta rất vui lòng.
Không lâu sau, Si Ma dẫn Lục Thần tới khu rừng bên ngoài Nhất Tuyến Thiên.
Vừa đi tới nơi này, Lục Thần đã đoán được tám chín phần mười trong lòng.
"Nàng ở đâu?" Lục Thần vội la lên.
Si Ma Chỉ chỉ vào rừng, "Tự ngươi vào đi."
Lục Thần đi theo phương hướng Si Ma chỉ tiến vào rừng rậm.
Lần đó, Lục Thần chưa phá giải được linh lực nghịch chuyển của Cửu Thiên Hằng Tinh, đã khổ luyện Cự Khuyết Hoành Tảo ở chính nơi này, đánh cho bản thân đến hoa rơi nước chảy...
Sau đó, người nọ xuất hiện, cho Lục Thần thời gian tu luyện 200 năm!
Trong rừng có một căn phòng nhỏ làm từ dây khô kết thành, Lục Thần hít sâu một hơi, đẩy cửa tiến vào.
"Mộc Sinh, ta vẫn luôn muốn tìm..." Lục Thần đẩy cửa ra, lại phát hiện trong phòng không có một bóng người. Hắn kiểm tra xung quanh, bên trong phòng nhỏ này chỉ có một cái bàn đơn sơ do dây leo kết thành, căn bản không có ai cả.
Lục Thần tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đã nói để hắn tới gặp bằng hữu cũ, vậy mà Mộc Sinh lại không ở nơi này.
Hắn đi tới trước bàn, phát hiện trên mặt bàn có một phong thư được một ít cây gai gỗ ghim cố định ở nơi đó.
Lục Thần gỡ cây gai trên phong thư xuống, vội vã mở ra.
【 Duy Ngã Độc Cuồng, con của chúng ta có khỏe không? Bây giờ nó đã biết mẹ của mình thật ra không phải nhân loại chưa? Nó có ghét bỏ người mẹ này hay không? 】
Câu nói đầu tiên của Mộc Sinh là hỏi về tình hình Lục Viễn. Lời lẽ trong đó khiến Lục Thần cảm thấy đau lòng.
【 Không ngờ ngươi lại thu phục được Cửu Thiên Hằng Tinh, đúng là nam nhân của ta... 】
【 Ở thời điểm ngươi thu phục Cửu Thiên Hằng Tinh, ta cũng để lại cho ngươi, cho Viễn Nhi một vài thứ, đây là chuyện cuối cùng mà ta có thể làm cho các ngươi. 】
【 Lấy cây gai đâm rách bàn tay, chỉ có máu của ngươi và Viễn Nhi mới có thể mở ra bí mật! 】
【 Phu quân, nhất định phải đối xử thật tốt với Viễn nhi, để nó trở thành một người giống ngươi, khống chế vận mệnh của mình, chứ không phải thân bất do kỷ giống ta... 】
【 Đừng tới tìm ta, nếu Viễn Nhi còn nhỏ, cũng không cần nói cho nó biết mẹ của nó là ai. 】
Lục Thần buông thư, trong lòng khó chịu không nói ra được.
Lời lẽ trong thư hơi mâu thuẫn, Mộc Sinh hy vọng Viễn Nhi biết người mẹ là nàng, nhưng cuối cùng lại từ bỏ suy nghĩ này.
Tuy dựa theo quan niệm nhân loại, hắn cùng với Mộc Sinh không tính thật sự là phu thê, nhưng Mộc Sinh là mẫu thân sinh ra Viễn Nhi. Tình thương của người mẹ với Viễn Nhi không thua bất luận kẻ nào.
Phải bất đắc dĩ biết bao nhiêu, mới có thể khiến một người mẹ bỏ lại hài tử của mình, thậm chí không muốn hài tử biết thân phận thật sự của mình!
Lục Thần im lặng hồi lâu, đáng tiếc Mộc Sinh không ở nơi này, nếu không hắn thật sự muốn dẫn Mộc Sinh về nhà thăm Viễn Nhi một chút.
Trong lúc vô tình, Lục Thần thấy được cây gai gỗ vượt trội kia, bất kể nói thế nào, cũng phải xem thử Mộc Sinh để lại cho cha con bọn họ cái gì.
Lục Thần quẹt cây gai gỗ vào lòng bàn tay, gai gỗ bén nhọn không gì sánh được, nhẹ nhàng cắt vào lòng bàn tay Lục Thần.
Một giọt máu tươi chảy dọc theo cây gai gỗ, cho đến khi chảy xuống mặt bàn.
Cái bàn lập tức giống như có sinh khí, dây leo khô héo dần hồi phục màu sắc xanh đậm.