Editor: Linh Tống
Kỳ Lân, Toan Nghê, tứ đại hung thú, Bạch Trạch, Cửu Vĩ Hồ, Côn, Địa Ngục Khuyển… Còn có rất nhiều con mà Lục Thần không thể gọi tên.
Đi thẳng một đường đến đỉnh núi, trước mặt Lục Thần xuất hiện một tiểu viện nhà nông giản dị.
Một vị lão nhân đang thảnh thơi quét dọn ở trong sân, một con chó vàng nằm úp sấp ở trong sân, lười biếng ngáp.
Thấy có người tới, Lục Thần thả cây chổi trong tay xuống, mỉm cười với Lục Thần, “Chào ngươi, người trẻ tuổi.”
Lục Thần gật đầu, “Chào ngươi, lão nhân gia.”
Hiển nhiên người này là một NPC, sống một mình ở đây, chắc chắn bất phàm, không biết có nhiệm vụ hay không.
“Đi đường xa như vậy có mệt không, nếu không chê, đi vào uống chén trà nghỉ ngơi một chút.”
Lục Thần không do dự, trực tiếp đẩy hàng rào ra, đi vào trong tiểu viện.
Lão nhân rót hai ly trà, đẩy một ly trong số đó đến trước mặt Lục Thần, cũng ngồi xuống.
Đại Hoàng ghé vào bên chân của lão nhân, vẫn lười biếng.
“Người trẻ tuổi, ngươi là người đầu tiên đến chỗ của ta.”
Bây giờ Lục Thần cũng không biết phải nói tiếp thế nào, tạm thời nghe trước đã.
“Thật sự hiếm có, ngươi lại thu thập được hai con thần thú chung cực, cả Bách Thú Quần Sơn chỉ có bốn con, một mình ngươi lại thu thập được hai con. Mỗi một con thần thú này đều rất khó thu được, chứ đừng nói đến thần thú chung cực, đã khó lại càng khó hơn.”
Lục Thần vừa nghe vậy, không thấy kỳ lạ việc NPC biết mình có hai con thần thú chung cực, điều kỳ lạ là, hắn ta lại nói Bách Thú Quần Sơn còn hai con thần thú chung cực nữa.
Hắn lập tức hỏi, “Lão nhân gia, ngươi nói Bách Thú Quần Sơn còn có hai con thần thú chung cực? Ngươi biết ở đâu không?”
Lão nhân nhìn Lục Thần một chút, mỉm cười, “Không phải ngươi đã từng có hai cái chìa khóa sao? Một con trong số đó, có liên quan đến một trong hai cái chìa khóa này.”
Lục Thần có chìa khóa mật thất cánh cửa Vong Linh, còn có chìa khóa tầng thứ hai Địa Hạ Khoáng Động, không biết lão nhân đang nói đến cái nào.
“Lão nhân gia, có thể nói chi tiết một chút không?”
Lão nhân mỉm cười, “Đến điểm là dừng, nếu ta nói rất cả cho ngươi biết, chẳng phải sẽ giảm bớt hứng thú thăm dò Cửu Thiên của ngươi sao?”
Lục Thần thấy lão nhân không chịu nói tỉ mỉ, cũng chỉ đành thôi. Nhưng ít nhất hắn biết còn có một con thần thú, hoặc là ở cánh cửa Vong Linh, hoặc là ở nơi sâu trong Địa Hạ Khoáng Động.
“Đúng, lão nhân gia, ngươi vừa nói Bách Thú Quần Sơn có bốn con thần thú, vậy còn một con nữa ở đâu? Không biết có thể nói cho ta biết hay không?”
Lão nhân uống một ngụm trà, đột nhiên nói, “Thời gian của ta không nhiều lắm.”
Lục Thần cau mày, vì sao lão nhân cứ ông nói gà bà nói vịt?
“Tiểu tử, có thể chăm sóc Đại Hoàng giúp ta không?”
Lục Thần chớp mắt, nhìn thoáng qua con chó vàng đang lười biếng nằm bên chân lão nhân.
“Đây là nhiệm vụ? Hay là… Đại Hoàng chính là thần thú? Sẽ không để ta nhận được dễ dàng như thế.”
Lão nhân cười ha ha một tiếng, “Đại Hoàng chỉ là một con chó săn bình thường mà thôi.”
Dù sao NPC trong Cửu Thiên đều kỳ quái, lão nhân này còn kỳ quái hơn Tiểu Mẫn, Lục Thần chỉ biết chắc chắn lão nhân này không đơn giản, không phải NPC bình thường, nhưng cũng không biết hắn ta có cho mình nhiệm vụ hay không.
Lục Thần suy nghĩ một chút, ít nhất lão nhân tự nói cho mình một tin tức có tác dụng, chỉ nói từ một điều này, giúp lão nhân một chuyện cũng không sao cả.
“Lão nhân gia, ta có thể chăm sóc nó giúp ngươi.”
Ánh mắt lão nhân nhìn Lục Thần, trở nên hiền hòa hơn, “Được, cảm ơn ngươi tiểu huynh đệ.”
Hệ thống đột nhiên nhảy ra một tin tức.
【 Hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Tiên Duyên” 】
【 Nhận được phần thưởng mảnh vỡ viễn cổ *1, viễn cổ chi tâm *1 】
WTF? Lục Thần không tin nổi mở balo của mình ra, trong balo đột nhiên có một cái mảnh vỡ viễn cổ và một cái viễn cổ chi tâm.
“Thế này cũng được?” Lục Thần trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn lão đầu phía đối diện.
Người này, là tiên?
Chờ chút, nhiệm vụ này hơi thú vị, lúc đầu không nói cho hắn biết điều gì hết, chờ hoàn thành lại nói cho hắn biết, nếu hắn không chăm sóc Đại Hoàng giúp lão nhân, hoặc là căn bản không đi vào uống trà, sẽ không có nhiệm vụ này…
Hơn nữa, có vẻ như chỉ có người đẳng cấp cao nhất, mới có thể đến đây đầu tiên.
Vì vậy người bình thường căn bản không gặp được nhiệm vụ này!
“Cảm ơn ngươi đã chăm sóc Đại Hoàng giúp ta, đó là quà ta tặng cho ngươi.” Lão nhân vừa cười vừa nói.
Lục Thần chớp mắt, trò chuyện một chút có thể lấy được tài liệu viễn cổ, vậy bây giờ hắn dự định nói chuyện với lão nhân lâu hơn, tâm tình đêm khuya, nói đến lâu như trời đất…
Thế nhưng, còn không đợi Lục Thần tìm được đề tài, lão nhân lại đứng lên nói, “Ta phải đi, tiểu huynh đệ, ngươi và ta cũng được coi là có duyên, ta tặng ngươi một câu, ngươi phải nhớ kỹ.”
Lục Thần hơi thất vọng, xem ra nguyện vọng muốn lấy thêm mấy tài liệu viễn cổ đã tan vỡ.
“Lão nhân gia, mời ngài nói.”
“Cuồng Thần và Vô danh, ngươi sẽ thành Cuồng Thần, cũng có thể thành Vô danh…”
Lão nhân nói xong, đột nhiên hóa thành một luống sáng trắng, bay thẳng một mạch đến chân trời, trong chớp mắt đã biến mất.
Chỉ còn lại Lục Thần với vẻ mặt ngạc nhiên, cùng Đại Hoàng đang ngửa đầu nhìn về phía chân trời.
“Ô ô…” Đại Hoàng khẽ rên rỉ hai tiếng, ghé đầu vào chân, có vẻ cảm xúc rất sa sút.
Nhưng bây giờ Lục Thần vẫn không tỉnh táo lại.
Cuồng Thần! Vô danh! Những người khác không biết hai người kia đều là Lục Thần, nhưng NPC biết thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Thế nhưng, nếu biết, vậy hai người này khác nhau ở chỗ nào?
“Cuồng Thần và Vô danh? Khác nhau ở chỗ nào? Không phải đều là ta sao? Không biết những lời này có ý gì…”
Nhìn ly trà trước mặt một chút, Lục Thần uống một hơi cạn sạch.
【 Uống Tán Tiên trà, linh lực tăng 50 điểm! 】
Phụt! Lục Thần suýt nữa phun Tiên Trà ra ngoài, lại mạnh mẽ nhịn xuống, sau đó nuốt xuống.
50 điểm linh lực đấy! Bây giờ hắn chỉ có tổng cộng 68 điểm linh lực, tuyệt đối không thể lãng phí.
Không chỉ không thể lãng phí, còn phải xem trong ấm trà còn nữa hay không.
Kết quả Lục Thần nhấc ấm trà lên, bên trong rỗng tuếch.