Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Mọi người không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tựa như mọi người không thấy được những gì hắn phải trải qua phía sau thực lực mạnh mẽ của hắn vậy.
Mục Long thu lại Tiên ước vạn tộc ký kết, xuất hiện ở bên cạnh Lục Thần.
Hắn ta nhìn thoáng qua Lục Thần, quả nhiên, trên mặt tiểu tử này đang không ngừng rơi lệ.
Mục Long khoác một tay lên vai Lục Thần, đứng trên đỉnh cô phong cùng hắn.
"Này, ta biết con đường ngươi đã trải qua chắc chắn rất khó khăn... Nhưng, phía sau người vẫn còn mấy trăm ngàn người đang nhìn. Đường đường là Nhân Hoàng, sao lại để người ta nhìn thấy ngươi rơi lệ."
Lục Thần hít sâu một hơi, "Thấy được cũng tốt, dù sao ta cũng không phải Tiên nhân, là con người thì có thất tình lục dục cũng là chuyện bình thường."
"Thế nhưng ngươi là Nhân Hoàng."
"Nhân Hoàng không phải cũng là người sao?"
Mục Long mỉm cười, "Trận chiến này, ngươi giết bao nhiêu Tiên Tôn? Còn sửa lại cả quy tắc của Thất Trọng Thiên, ngươi không cảm thấy ngại khi nói mình là con người?! Cho dù chúng ta đều là con người, thì ngươi cũng không phải con người!"
"Aiiii, khóc đủ chưa? Có muốn ta cho ngươi mượn bả vai hay không?" Mục Long nhích bả vai lại gần Lục Thần.
Lục Thần bị cái tên này chọc tức, trợn mắt liếc nhìn hắn ta, "Bớt bớt đi, vẫn nên giữ lại bờ vai của ngươi cho Phượng Vũ đ!."
Mục Long cười nói, "Vậy... Đi?"
Lục Thần gật đầu, đúng vậy, hắn vẫn không thể dừng lại.
"Đi!" Lục Thần kiên định nói!
Đám Tiểu Mao Đoàn cũng mệt sắp chết, trở lại động phủ liền chạy ngay đến phòng tu luyện chiến sủng, chen vào bên cạnh Đại Hoàng ngả đầu nằm ngủ.
Nhân tộc còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, thế nhưng Lục Thần cũng không ở lại. Mọi người đều cho rằng Lục Thần vừa trải qua đại chiến, nên cần phải nghỉ ngơi tốt vài ngày.
Nhưng vài ngày sau, khi đám người Diệp Phàm trở về lại phát hiện không thấy Lục Thần ở bên trong thạch thất của mình.
Thường Thục thành. Lục Thần đã tìm thấy hố sâu cực lớn ở phía tây thành.
Nơi đây đã từng là sân tu luyện công pháp nổi tiếng gần xa, mãi đến khi Lục Thần tới...
Hiện tại, sân tu luyện công pháp đã không thấy đâu, chỉ còn lại một vực sâu cực lớn.
Không biết xung quanh lối vào vực sâu đã được người nào đó bố trí Tuyệt Linh Trận, dùng để chặn lại lực hút mạnh mẽ ở lối vào vực sâu.
Hiện tại nơi đây đã biến thành một cửa vào Vạn Giới mê cung.
Lục Thần đứng ở cách đó không xa, cau mày.
Từ khi sân tu luyện công pháp do bộ rễ Hồng Mông thần thụ đan thành biến mất, nơi đây đã trở thành cửa vào Vạn Giới mê cung, vậy có lẽ Mộc Sinh cũng không ở nơi này.
"Hình như Hồng Mông thần thụ vẫn còn sống, tuy nói bộ rễ của nó trải khắp vạn giới, nhưng nếu nó không muốn để ta tìm được, e rằng có đào sâu mười ngàn thước cũng tìm không được!"
Xem ra, muốn tìm được Mộc Sinh cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thở dài một hơi, Lục Thần sử dụng Truyền Tống Phù đi tới một thành khác.
Côn Lôn thành.
Côn Lôn thành vốn chật kín người, lúc này người đi đường lác đác không có mấy, gần như không nhìn thấy ai.
Lục Thần đi tới khu giao dịch, phát hiện cửa hàng hắn từng gửi bán vật phẩm vẫn đang mở cửa.
Sau khi đi vào, Lục Thần mới biết nơi này chỉ có một người, chính là tên quản sự cửa hàng phụ trách bán hộ vật phẩm cho Lục Thần trước đây.
Dường như lão bản cũng cảm thấy rất kỳ lạ vì lúc này lại có khách đến, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức ngây người tại chỗ.
"Cuồng, Cuồng Thần! Ngài, sao ngài lại tới đây?"
Lúc trước hắn còn tưởng rằng Lục Thần chỉ là một Tán Tiên làm việc cho Diệp Phàm, Linh Lung. Mà hiện tại Nhân tộc ai mà không biết đại danh Duy Ngã Độc Cuồng!
Lục Thần mỉm cười, "Lão bản, ngươi quả là chăm chỉ."
Tên Tán Tiên kia vội vàng buông công việc trên tay xuống, đi nhanh ra từ sau quầy, "Cuồng Thần, đa tạ ngài..."
Lục Thần giơ tay ngăn lại, "Đều đã qua rồi, không cần phải nói lại việc này."
"Ách, vậy... Được rồi. Cuồng Thần, ta đi pha cho ngài một bình trà, ngài ngồi ở đây đợi một chút." Lão bản khẩn trương chạy tới quầy hàng, lấy ra một hộp gỗ nhỏ từ trong ngăn kéo, cẩn thận lấy lá trà ra, sau đó vội vàng đi pha trà.
Không lâu sau, lão bản đã bưng ấm trà, chén trà tới trước mặt Lục Thần, "Cuồng Thần, đây là Thắng Tuyết Nghênh Xuân ta đã cất giữ nhiều năm, ngài nếm thử xem."
Lục Thần cười nhạt, "Lão bản, ngươi quá khách sáo. Thật ra ta chỉ tới đây đi dạo thôi, không ngờ thấy được chỗ ngươi đang mở cửa mới tiến vào xem, ngươi cũng ngồi đi."
Lão bản được tôn trọng mà cảm thấy sợ hãi, hắn ta chỉ là một Tán Tiên, không ngờ lại có cơ hội ngồi chung với Duy Ngã Độc Cuồng!
"Thật sự có thể chứ?"
Lục Thần không nhịn được cười nói, "Lão bản, ngươi thật sự càng ngày càng u mê, đây là tiệm của ngươi mà."
Lão bản ngượng ngùng ngồi xuống.
Lục Thần hỏi lão bản sao mở cửa sớm như vậy.