Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Khi Lục Thần giết tới, bốn bóng dáng che chắn cho Cô Ảnh và Mục Long không rõ sống chết.
Thiên Cơ vừa cứu được Cô Ảnh và Mục Long thì vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.
Nam nhân mặc trang phục Song Ngư đen trắng, hai cánh tay ma hóa, một kiếm một thương, đánh về phía luồng khủng bố kiếm khí kia.
Hắn sẽ chết sao? Sẽ sao?
Ầm một tiếng, trong tinh hà, một vòng sáng chói mắt lập tức nổ tung ở bậc thứ tám mươi mốt của Phong Thần Đài, chấn động hoàn vũ!
Ngàn người còn lại nhìn chằm chằm Phong Thần Đài.
Bề mặt đã biến thành một vùng hỗn độn, ngoại trừ bốn đại địa khôi lỗi ra thì còn có bốn bóng người, hai cự thú đồng thời ngã trên bề mặt, không rõ sống chết.
Nếu lại cộng thêm ngàn người bị chấn thương trước đó.
Một chiêu của Chiến Hồn thần linh Tà Linh tộc này đã khiến ngàn người không thể nhúc nhích!
Cũng may sau khi Chiến Hồn thần linh vung ra một kiếm thì cũng không tiếp tục phát động công kích, hắn ta chỉ đứng ở nơi đó, mặt không biểu tình.
Bốn người ngã xuống trên mặt đất là Lục Thần, Cô Ảnh, Mục Long, Tiểu Thú không nhúc nhích tí nào.
Tiểu Mao Đoàn máu me khắp người, Tiểu Thú đã bị đánh ra bản thể, hư vô bất định.
Thiên Cơ nhìn lại mấy người ở bên cạnh, nếu không phải hiện tại hắn ta không thể khống chế thân thể khôi lỗi, vậy đây là cơ hội ngàn năm một thuở để đánh chết Lục Thần!
Qua một hồi lâu, Mục Long là người đầu tiên tỉnh lại, hắn ta nhìn xung quanh, đẩy Cô Ảnh ở bên cạnh một cái.
"Cô Ảnh!"
Cô Ảnh yếu ớt lên tiếng.
Cũng may hắn ta không chết!
Mục Long lại nhìn thấy Lục Thần.
Tên này đã thoát ra khỏi trạng thái Tâm Ma một cách bị động, cả người tràn đầy vết máu, vẫn nằm rạp không nhúc nhích trên mặt đất, ngay cả Hư Không Diệt Thần Thương và Thần Ma Vô Cực Kiếm cũng rơi ở bên cạnh.
"Lục Thần!" Hai cánh tay của Mục Long đã gãy xương, chỉ có thể dùng bả vai để chống đỡ, bò đi qua.
Hắn ta lật Lục Thần lại.
"Lục Thần!"
Lục Thần ho khan vài tiếng, phun ra vài ngụm máu tươi.
Lục Thần hơi mở mắt, nhìn thoáng qua Mục Long, đột nhiên nở nụ cười: "Tiểu tử ngươi không chết... Cô Ảnh đâu, khụ khụ khụ khụ..."
Mục Long thấy Lục Thần mở miệng nói chuyện thì cuối cùng cũng có thể buông xuống nỗi lòng lo lắng, hắn ta chật vật ngồi dậy, tựa lên Lục Thần ở bên cạnh: "Tên kia cũng chưa chết."
Cách đó không xa, Cô Ảnh từ từ mở mắt, vừa há miệng ra liền ói ra một ngụm máu tươi về phía trước.
Hắn ta bò đến Lục Thần bên cạnh, nắm lấy bả vai của Mục Long, không thể ngồi dậy, vỗ đầu, hữu khí vô lực nói: "Lục Thần, cho nên sau này phong hào của ngươi phải chia cho chúng ta một nửa, khụ khụ khụ..."
Lục Thần nhìn ba thú bên cạnh một chút.
Bản thể của Tiểu Nguyên đã ổn định lại, Tiểu Thú mở mắt, Tiểu Mao Đoàn đang liếm vết máu trên người...
Lục Thần không nhịn được cười nói: "Phong hào cũng có thể có phần của các ngươi."
"Này, Lục Thần, ngươi nói ngươi sẽ có phong hào gì? Ta cảm thấy Phong Tử khá thích hợp ngươi, mười vạn lần sát thương mà ngươi vẫn nhào tới? Có đầu óc không hả?" Mục Long nhổ nước bọt nói.
"Cũng không phải, mười vạn lần sát thương, ta cũng kỳ lạ, vậy mà cũng không chết sao?"
Lục Thần nói: "Người nào không có đầu óc, ta, ta dùng Tam Trọng Môn truyền tống Phật Thể phân thân ra phía trước, cuối cùng mới lên, khụ khụ khụ... Cái này gọi là thô trung hữu tế có biết hay không."
"Còn thô trung hữu tế nữa chứ, ta thấy ngươi đang bất chấp hậu quả!" Mục Long hít sâu một hơi, lung lay đứng lên.
Đứng ở chỗ này, lại nhìn con đường mà bọn họ đi qua, Mục Long hít sâu một hơi: "Lục Thần, hiện tại cuối cùng ta đã hiểu rõ vì sao ngươi gặp Thiên Kiếp cấp mười hai tận bốn lần, trên mỗi một bậc của Thông Thiên Tháp, ngươi đều được nhận đãi ngộ của ‘khách quý’."
"Làm bạn với ngươi đúng là gặp vận đen tám đời!"
Cô Ảnh dùng một viên đan dược, điều tức một lát, sau đó cũng đứng lên, "Cũng không phải, Mục Long, ngươi không biết đâu, ngay từ đầu hắn còn không muốn dựa vào trợ lực để xông tháp... Khi đó ta đã chuẩn bị xong việc giữ xác cho hắn."
Nhìn thấy hai bằng hữu mỗi người nói một lời hữu ích, Lục Thần cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười.
"Tốt lắm, mặc kệ sau này có thể thành Thần hay không, nhưng ít nhất ta đã từng tới Phong Thần Đài." Cô Ảnh hít sâu một hơi, vươn tay mỉm cười với Lục Thần: "81 bậc Phong Thần Đài, mười vạn lần sát thương! Lục Thần, chúc mừng ngươi, cuối cùng đã thông qua Vấn Đạo Phong Thần!"
Lục Thần nắm chặt tay của Cô Ảnh, chỉ là bản thân Cô Ảnh cũng hơi đứng không vững, vội vàng bắt lấy Mục Long.
Mục Long kêu rên một tiếng: "Tay ta! Không biết ta cụt tay sao! Mẹ nó, các ngươi có thể đừng hố như thế hay không!"
Ba người lảo đảo, hùng hùng hổ hổ, cuối cùng đều đứng lên.
Lục Thần nhìn hai người này, lúc này đã không cần phải nhiều lời!