Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần sử dụng thời gian ngắn ngủi này để nhanh chóng hồi phục linh lực.
“Trận chiến trước tiêu hao quá lớn... Là ta chủ quan, Hạ Vị Thần ngũ tinh vẫn có chút thủ đoạn.” Lục Thần tổng kết sai lầm của mình.
Tinh tượng thứ hai vừa đúng lúc lại là “Thái Sơ Tinh Quần”, tương ứng với “Sinh Hệ” Thần Minh gần Lục Thần nhất!
“Cha, là Thái Sơ Tinh Tượng!” Tiểu Thú cau mày, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Thái Sơ Tinh Quần vừa tiến vào phạm vi Thông Thiên Trận, chúng thần Sinh Hệ cũng đã rục rịch ngóc đầu dậy.
Tinh tượng vừa thành, bọn họ sẽ nhanh chóng phát động công kích những người xung quanh.
Lôi Thủy Linh thần Lăng Ba đã bị thương nặng, chỉ là Trận Chiến Chư Thần dựa vào người thắng cuối cùng, không dựa vào số người bị đánh bại.
Sinh Hệ Thần Minh cũng không nóng nảy đại chiến với Linh Hệ mà chỉ nghĩ cách đánh tan dần dần, tiếp tục suy yếu thực lực của Linh Hệ.
Đồng thời tìm cơ hội suy yếu thực lực của từng hệ thống, hệ thống khác càng yếu, cơ hội bọn họ đi đến cuối cùng lại càng cao.
Khói lửa chiến trường lại nổi lên, Sinh Hệ Thần Minh bao phủ toàn trường, các hệ khác dùng hết khả năng bảo tồn thực lực, chờ đợi tinh tượng thuộc về mình.
Trong thời gian ngắn như vậy, Lục Thần không thể hoàn toàn hồi phục, nhưng hiện tại hắn nhất định phải làm tốt việc chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Trước tiên hắn gọi về bốn thú, đại địa khôi lỗi, cảnh giác quan sát bốn phía.
Đột nhiên dưới chân Lục Thần mọc lên một sợi dây leo, cũng may Lục Thần sớm có chuẩn bị, tay mắt lanh lẹ, dùng Thần Lâm miễn cưỡng tránh đi.
Lục Thần vừa ổn định thân hình, trong khoảng không trước mặt, một người trực tiếp đi ra từ trong hư không.
Nam tử này là một tên Thần Minh Tinh Linh tộc, giống với những gì Lục Thần nhìn thấy trong tế đàn ở thế giới khe nứt.
Đối phương mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía huy chương của Lục Thần: “Dã Thần Ma Nhân Hoàng tam tinh... Biến dị! Hừ hừ hừ, bản mệnh của ngươi tên là Lục Thần đúng không, mánh khoé trên người ngươi đúng là không ít.”
Lục Thần lạnh lùng nhìn người này, uy áp tản ra từ trên người hắn ta không thua gì Lăng Ba.
Lục Thần hít sâu một hơi, quả nhiên suy đoán của hắn không sai!
“Như thế nào? Đám Thần Minh các ngươi đều để mắt đến ta như thế, đều là Hạ Vị Thần ngũ tinh mới dám tới giết ta.” Lục Thần lạnh lùng nói.
Đối mặt với sự trào phúng của Lục Thần, người kia chỉ hơi nhếch miệng lên: “Vừa rồi chúng ta đều nhìn thấy trận chiến giữa ngươi và Lăng Ba, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ bảo tam tinh tứ tinh tới để ngươi giết ngược sao?”
“Trận Chiến Chư Thần chắc chắn không thể quyết thắng bại trong một sớm một chiều có thể, mà điều bản tọa ghét nhất là biến số, ngươi là biến số lớn nhất!”
“Cũng may ngươi không thuộc về bất kỳ hệ thống nào, lẻ loi một mình cũng dám tới Trận Chiến Chư Thần, ta thật không biết nên nói ngươi can đảm hơn người hay là nên nói ngươi ngu xuẩn nữa.”
“Bây giờ ngươi đã bị thương nặng, lúc này không giết ngươi thì còn chờ đến khi nào?”
Lục Thần rút ra Vô Cực Kiếm và Diệt Thần Thương, thản nhiên nhìn tinh Linh Thần Minh: “Muốn giết ta? Ngươi không có cơ hội!”
Tinh Linh vẫn nở nụ cười, mười phần tự tin: “Nực cười, Lăng Ba cũng xứng đánh đồng với Ma Mộc thần Ma Đằng ta? Lục Thần, người không có cơ hội là ngươi!”
“Sinh Sinh Bất Tức! Vạn Vật Phục Tô!”
“Triệu Hoán · Thụ Ma Chí Tôn!” Lòng đất rung động ầm ầm, mặt đất sụp đổ, có gì đó đang rục rịch trong lòng đất!
Nhìn thấy đối phương sắp phát động công kích, Lục Thần trực tiếp mở ra Thần Lâm, tránh ra ngoài ngàn mét.
Nhưng khi hắn vừa hiện thân, một sợi khô đằng phóng lên ngay dưới chân hắn.
“Còn muốn chạy? Chiến trường chư thần chỉ là thứ nằm trong lòng bàn tay của Thần Minh!” Chỉ trong chớp mắt, Ma Đằng đã đến trước mặt Lục Thần: “Hiện tại hiểu rõ Trận Chiến Chư Thần không phải là nơi ngươi có thể tới rồi chứ!”
“Ma Đằng Quỷ Trảo!”
Một mảng lớn đất đai dưới chân Lục Thần bắn ra vô số khô đằng, tản ra mùi hôi, giống như mọc thêm con mắt, bắt lấy Lục Thần.
“Thánh Liên Kiếm Tâm!” Lục Thần vung ra kiếm khí, nhưng trên Ma Đằng đột nhiên bốc lên đông đảo quỷ trảo hư ảo, kết thành linh thuẫn màu đen, yểm hộ Ma Đằng đột kích.
“Lục Thần, không phải chỉ một mình ngươi nắm giữ chiến sủng bỏ qua linh công!” Ma Đằng mỉm cười, sau đó lập tức thu lại nụ cười, trong mắt lóe lên sát cơ: “Chết đi cho bản tọa!”
“Tinh Diệu Chi Lực · Thụ Ma Tái Sinh!”
Khô đằng vốn đã tràn đầy trời đất lại sinh ra một lượng lớn chi nhánh, kết nối lẫn nhau, bỗng nhiên tạo thành một cánh tay vô cùng to lớn.
Xung quanh cánh tay có vô số khói đen quỷ trảo quay quanh.
Cánh tay ma cực lớn công kích tới chỉ trong nháy mắt.
Lục Thần đánh ra một kích Băng Cực Viêm Bạo Kiếm cộng thêm Vô Tẫn Phá Hiểu đánh lên cánh tay ma nhưng lại không phát hiện chút tổn thương nào!