Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 2025 - Chương 2000: Nhận Chủ (2)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 2000: Nhận chủ (2)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Vị Thần Ma Nhân Hoàng kia như đã biến mất, người đứng ở chỗ này chỉ là Lục Thần, một người Trái Đất bình thường.

"Ha ha ha ha, Lục Thần, Duy Ngã Độc Cuồng, rốt cuộc ngươi cũng tuyệt vọng? Bản tọa không chỉ giết tên Thần Ma Nhân Hoàng nhà ngươi, mà còn khiến ý chí của ngươi hỏng mất? Ha ha ha ha, thú vị!" Ma Đằng không ngừng cười như điên, "Cho nên, cái chết của ngươi sẽ khiến tên tuổi của ta lưu danh ngàn năm!"

"Đánh chết Nhân Hoàng, đánh chết thiên tài, đánh chết tên yêu nghiệt nhà ngươi, ha ha ha ha!"

Cốt Mị sâu kín nói, "Cuồng ca ca, chỉ cần có thể lưu lại toàn thây, thì ta có thể để ngươi sống lại!"

Chỉ là ở trong tay Ma Đằng, Lục Thần có thể lưu lại toàn thây sao? Bất kể là có thể hay không, Cốt Mị đã nhắm hai mắt lại, nàng không muốn nhìn thấy cảnh Lục Thần chết thảm trong nháy mắt.

Ầm một tiếng, cánh tay ma to lớn đánh thẳng lên người Lục Thần!

Một quyền này chấn động trời đất!

Một luồng khí lưu hình cầu trực tiếp nổ tung trong sân, một nửa làm đại địa nứt ra, một nửa bổ về phía bầu trời!

Với trạng thái trước mặt của Lục Thần, sao có thể nuốt trôi một kích toàn lực này của Ma Đằng!

Thời gian như dừng lại vào giờ khắc này...

Sau một lát, U Minh nhìn chằm chằm chiến trường, hơi nheo mắt lại, "Không đúng, có cái gì đó đã chặn cánh tay ma!"

Cốt Mị quay đầu lại trước tiên, hoảng sợ tìm kiếm bóng dáng Lục Thần trong sân.

Lúc này, một lá chắn Hỏa Linh hộ thuẫn chắn bên cạnh Lục Thần, cánh tay ma to lớn gặp phải lá chắn này, lại khó có thể tiến thêm!

"Đây, đây là chuyện gì xảy ra ? Cuồng ca ca còn có con bài chưa lật sao?"

"Không biết, ta chưa từng nghe nói Độc Cuồng huynh đệ còn có Hỏa Linh hộ thuẫn gì đó..."

"Các ngươi xem, cánh tay ma kia lại đang bị đốt cháy kìa!"

Lục Thần chờ đợi giây lát, một quyền giải thoát trong tưởng tượng cũng không đến, hắn kỳ quái mở mắt nhìn sang bên cạnh người.

Một tấm chắn bằng lửa cao trăm mét, nhiệt độ cực lớn đang dựng ở bên cạnh mình...

"Đây là..." Bản thân Lục Thần cũng rất bối rối, cái này tuyệt đối không phải là kỹ năng của mình.

Đột nhiên, bên cạnh thân Lục Thần hiện ra một đoạn cây khô nổi lơ lửng, trong đầu hắn vang lên giọng nói của một nữ nhân.

"Lục Thần, còn nhớ ta không?"

Lục Thần trợn tròn mắt, đương nhiên hắn nhớ rất kỹ, chỉ là hắn hơi khó tin được mà thôi, "Thu Nhược tiền bối?!"

Lúc trước Lục Thần từng hỏi Thu Nhược có nguyện ý nhận hắn làm chủ hay không, đáng tiếc lúc đó tâm của Thu Nhược đã chết, liền cự tuyệt Lục Thần.

Giọng nói Thu Nhược vang lên lần nữa, "Ta đã từng nghĩ rằng ngươi luôn mang theo ta chỉ là hy vọng cuối cùng ta sẽ nhận chủ, nhưng dường như ta đã hiểu lầm."

"Từ sau lần ngươi hỏi ta, ngươi chưa từng nhắc lại việc nhận chủ, cho tới hiện tại ngươi nơi vào tuyệt cảnh, sắp chết đến nơi cũng vẫn như vậy."

"Đa tạ ngươi đã dành cho ta sự ưu ái lớn như vậy, cũng đa tạ ngươi không để ta và Thâu Thiên tách ra..."

"Lục Thần, từ Lục Trọng Thiên đến Bát Trọng Thiên, ta đã thấy ngươi từng bước trưởng thành, ta thấy ngươi chống đỡ bốn lần Thiên Kiếp cấp mười hai ở trong Thông Thiên Tháp, thấy ngươi chiến đấu vì tinh cầu của mình, vì tộc nhân, thân nhân, chiến đầu vì toàn bộ Nhân tộc của ngươi, cũng thấy ngươi mê man trong vạn giới, lịch kiếp vạn thế..."

"Ta cho rằng mấy nghìn năm qua ta đã khám phá được lòng người, mãi đến khi nhìn thấy toàn bộ những điều ngươi trải qua mới hiểu được, ta vẫn chưa khám phá được gì..."

"Lục Thần, có một câu mấy năm qua ta vẫn luôn muốn nói với ngươi..."

Lục Thần cau mày, cũng không ngắt lời Thu Nhược, nghe nàng nói hết.

"Ngươi không để ý sống chết vì Nhân tộc, vì tinh cầu, vì thân nhân của ngươi, một đường liều lĩnh, nghịch thiên, vượt mọi chông gai... Thế nhưng, ngươi đã từng đánh một trận vì bản thân mình chưa?"

"Ngươi chỉ là một phàm nhân, nếu vừa rồi ngươi buông bỏ bản thân, chờ đợi ngươi chỉ có cái chết!"

"Trước khi chết, điều ngươi nghĩ tới đều là người mà ngươi quan tâm."

"Nhưng duy nhất ngươi đã quên mất một người... Đó là quên mất chính bản thân ngươi! Ngươi đã quên mất rằng rất nhiều người không muốn ngươi chết!"

Lục Thần đột nhiên sững sờ.

Người duy nhất hắn đã quên mất... Là bản thân hắn!

"Chúng thần vượt khỏi trần thế, mà ngươi lại đang ở trong trần thế, vậy cũng sẽ có rất nhiều người quan tâm ngươi."

"Ngươi cho rằng ngươi cứu được bọn họ là xong rồi sao? Không phải!"

"Điều Lục Di quan tâm không chỉ là hài tử của nàng, nàng vẫn còn người ca ca là ngươi! Viễn Nhi không chỉ nhớ mẫu thân mình, nó cũng đồng người phụ thân là ngươi!"

"Con đường của ngươi vẫn chưa hết! Thần Ma Nhân Hoàng, đánh một trận vì bản thân, cũng đánh một trận vì thương sinh!"

"Lục Thần, đa tạ ngươi để ta cháy lên ý chí chiến đấu một lần nữa! Thu Nhược xấu hổ, mời tiên sinh hỏi lại ta vấn đề ban đầu một lần nữa!"

Bình Luận (0)
Comment