Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Kẻ muốn giết ta càng ngày càng nhiều, thế nhưng dường như các ngươi đã quên mất, nếu đã là chiến đấu sinh tử, thì không phải ta chết, vậy nhất định là ngươi!"
"Không phải ngươi muốn lưu danh thiên cổ sao? Từ khi ta lên Bát Trọng Thiên tới nay, ngươi là Thần Minh đầu tiên mà ta giết, coi như đạt được như nguyện."
Ma Đằng tỏ ra đờ đẫn, cực kỳ hiển nhiên là Lục Thần nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.
"Không chết, sao có thể trọng sinh... Ha ha ha ha ha, không ngờ, những lời này lại là tự nói cho ta nghe." Vẻ mặt Ma Đằng tịch liêu, thân thể hắn ta đang bị hỏa diễm cấp tốc thiêu đốt, nhưng hắn ta đã không còn để ý những điều này.
Trong tiếng cười điên cuồng cùng tuyệt vọng, thân thể Ma Đằng và Thụ Ma Chí Tôn cùng hóa thành tro tàn, bị sóng nhiệt cuốn lên tận phía chân trời.
Lục Thần xoay người nhìn ánh lửa ngập trời, trên mặt cũng không có vẻ gì vui mừng.
"Thần Minh cũng sẽ chết? Vậy các ngươi dựa vào cái gì mà gọi là Thần Minh?" Lục Thần sâu lắng lên tiếng, "Chung quy cũng không chạy thoát khỏi thiên đạo luân hồi mà thôi!"
Toàn bộ chiến trường chư thần lúc này, tiếng động kịch chiến gần như đã im hết.
Trong đầu mọi người gần như đều lóe lên hai chữ...
Thí thần!
Thần Ma Nhân Hoàng, một thương thí thần! Hơn nữa còn là người nổi bật trong số Hạ Vị Thần ngũ tinh! Giết chết Ma Đằng trong sự che chở của Tinh Quần!
Bọn họ tận mắt trông thấy người làm trái Thiên Đạo kia đánh chết Thần Minh!
Lăng Ba đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, không biết mồ hôi lạnh đã đổ ra ướt đẫm lưng từ khi nào.
Lúc trước đánh với Lục Thần một trận vốn mình đã rơi xuống hạ phong, nếu không phải chạy nhanh, thì người thứ nhất bị thí thần e rằng là mình!
Hiện tại Lục Thần còn mạnh hơn vừa rồi! Cho dù là lực lượng Tinh Quần chưa biến mất, hắn vẫn có thể đánh chết mình.
Nếu Lôi Võng thắng Sáng Thế không gian, người đẩy Lục Thần vào tuyệt cảnh là mình, thì người chết cũng là mình!
"Gia hỏa này, rốt cuộc là yêu nghiệt gì!"
Khi ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Lục Thần lần thứ hai, Lục Thần chợt xoay người lại, lạnh lùng đối mặt với mấy nghìn Thần Minh.
Cái nhìn này, khiến không biết bao nhiêu Thần Minh cảm nhận được một loại cảm giác... Sợ hãi đã lâu không gặp!
Dúng vào lúc này, Tinh Trận trong Thông Thiên Trận trên bầu trời đã xảy ra biến đổi, Tinh Quần di chuyển vị trí, Tinh Quần Thái Sơ đi xa, một Tinh Quần mới tiến vào bầu trời.
Chứng kiến Tinh Quần này, trong lòng những người đang có mặt đều căng thẳng.
Cực Tinh!
Cửu Tinh Thông Thiên Trận là đại trận phòng ngự, cũng là đại trận tăng phúc, có chín Tinh Quần, thế nhưng trong nghìn năm qua, chín Tinh Quần lại chỉ tương ứng với hệ thống của tám Thần Minh.
Đã có chínTinh Quần, vì sao chỉ che chở tám hệ thống? Còn có một cái Cực Tinh Quần, rốt cuộc là thật sự vô dụng, hay đang đợi chủ nhân trong số mệnh của nó?
Nếu là vế sau, vậy không còn ai có tư cách hơn Duy Ngã Độc Cuồng!
"Lại là Cực Tinh Tinh Quần... Chẳng lẽ tên kia..."
"Không thể là hắn, sao Tinh Quần của Thần Vực có thể lưu lại vị trí cho phàm nhân? Tuyệt đối không thể là hắn!"
Nhưng mà, dù có người không muốn tin tưởng, nhưng lúc này trên đài không có bất kỳ một ai dám lộn xộn.
Mọi người đều đang chăm chú nhìn Lục Thần, mở ra đủ loại pháp bảo thiên nhãn, quan sát từng chút biến hóa nhỏ trên người Lục Thần.
Lục Thần cũng chú ý tới sự biến hóa thay đổi của thiên tượng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Cực Tinh rất khác với các Tinh Quần khác, các Tinh Quần khác đều có rất nhiều ngôi sao hợp thành một quần thể, nhưng Cực Tinh thì chỉ có một ngôi sao duy nhất.
Một ngôi sao sáng ngời, cô độc chiếu sáng ở một nơi xa xôi nào đó trong vũ trụ. Tuy chỉ có một ngôi sao, nhưng ánh sáng của nó lại khiến người ta căn bản không thể bỏ qua.
Chỉ có một ngôi sao, lại có thể sánh ngang được với các Tinh Quần còn lại, hình thành chín Tinh Quần đặt song song với nhau!
Một luồng ánh sao yếu ớt chiếu xuống người Lục Thần.
Trong nháy mắt, trên người Lục Thần phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ.
Dường như hắn có thể cảm nhận được sự cô độc tịch mịch của ngôi sao kia, cũng có thể cảm nhận được sự quật cường và chấp nhất của nó...
Dường như Lục Thần có thể cảm nhận được suy nghĩ của nó.
Trải qua vạn năm, rốt cuộc nó cũng chờ đợi được người cần đợi!
Linh hạch Lục Thần chậm rãi chuyển động, dưới ánh sao dẫn dắt, linh dịch trải rộng mỗi một lỗ chân lông toàn thân, ngay cả những huyệt vị, kinh mạch trước đây chưa được khai thông, lúc này cũng trở nên vô cùng thông suốt.
Đây là một loại vui sướng không nói nên lời, không phải đột phá, lại hơn hẳn đột phá!
Lục Thần quan sát tay phải của mình, lúc nắm bàn tay lại, loại cảm giác tràn ngập lực lượng này, quả thực trước giờ chưa từng có!
Cực Tinh bảo vệ "Nhân Hoàng"?