Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 2045 - Chương 2020: Độc Kế Của Lục Thần

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 2020: Độc kế của Lục Thần

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

"Thực lực đối phương không rõ, nếu là một hai đội, khi đụng độ còn có thể có cơ hội, nhưng đối phương có nhiều người như vậy, hơn nữa có thể khẳng định, những phương hướng khác cũng có truy binh đang chạy tới..."

Thời gian vô cùng cấp bách, mà tình thế lúc này lại cực kỳ cam go. Tai Ebook tai vipTruyenGG.com

Lục Thần, U Minh, Khô Trảo, Cốt Mị đều hiện lên vẻ mặt lo lắng, duy chỉ có Đại Tráng và Đại Soái vẫn bình tĩnh.

Dù sao việc này cũng không liên quan gì đến người đi theo như bọn họ.

Lục Thần nhìn lướt qua hai người, lại thấy bọn họ đang nghiên cứu cây cối.

Vốn Lục Thần chỉ tùy ý nhìn qua, nhưng thấy bộ dáng của hai người, đột nhiên suy nghĩ trong đầu chợt lóe lên.

Muốn nói đến chuyển cơ, như vậy hiện tại Bàn Cổ và Cửu U chính là chuyển cơ lớn nhất trong đội ngũ!

Chỉ là hai người này đều nói sẽ không giúp Lục Thần, cho dù hắn có chết ở chỗ này...

Nhưng nếu chính bản thân hai vị đại thần gặp phải nguy hiểm, bọn họ cũng sẽ không bó tay chịu trói ngồi chờ chết...

Lục Thần hơi nheo mắt lại, một độc kế đã hiện lên trong đầu.

"Có rồi! U Minh, Khô Trảo, Cốt Mị, các ngươi qua đây." Lục Thần dẫn ba người đi tới một rừng cây nhỏ bên cạnh, tụm thành một vòng.

Đại Tráng và Đại Soái quay đầu nhìn thoáng qua, thấy bọn họ đang đứng ở đằng kia thương nghị đối sách nên cũng không để ở trong lòng, tiếp tục quan sát thực vật chung quanh.

"Thật không ngờ, không phải Hỗn Độn cắn nuốt, mà ngược lại là bị đồng hóa."

"Quả thực là ngoài dự đoán của mọi người, nói vậy, nếu trước đây ta không dùng một búa đánh chết ngươi, nói không chừng ngươi còn có thể tạo phúc cho thế gian."

"Ngươi có thể đừng nói đến chuyện một búa đánh chết ta nữa hay không!"

"Hắc hắc, ta chỉ nói sự thật mà thôi. Có điều với cục diện hiện tại, không biết tiểu tử kia sẽ hóa giải như thế nào, lấy thực lực của hắn, chắc hẳn không thể đùa được."

"Đó là còn chưa nói, thực lực Hỗn Độn thú nơi này đại khái tương đương với Hạ Vị Thần lục tinh đến Trung Vị Thần ngũ tinh. Thực lực tiểu tử kia có mạnh hơn nữa, cũng không có khả năng còn sống sót dưới cục diện như vậy, xem ra, lại phải trở về Cửu U Ma Quật của ta."

Tuy hai người không ưa nhau, thế nhưng thực lực, ánh mắt của hai người lại xấp xỉ như nhau, lúc này lập trường cũng không khác nhau bao nhiêu, hai bên rất nhanh đạt thành nhận thức chung, lại nổ ra một cuộc trò chuyện mới.

Chỉ là, trong lúc hai người đang chuẩn bị xem kịch vui, đột nhiên phát hiện phía sau không có thanh âm gì nữa.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện... Nơi này chỉ còn lại có hai người bọn họ!

"Đây là tình huống gì vậy, bọn họ đâu rồi?" Vẻ mặt Bàn Cổ kinh ngạc, "Cửu U, một tên Hỗn Độn Ma Thần như ngươi, lại để bọn họ chạy mất ngươi cũng không biết sao!"

"Ngươi có tư cách gì nói ta? Một tên Sáng Thế Thần như ngươi lại bị người ta bỏ lại, có mất mặt hay không?!"

"Không đúng, sao bọn họ làm được chuyện chạy mất ở ngay bên cạnh chúng ta! Chỉ với ba thứ võ mèo cào của bọn họ, bất kỳ kỹ năng di chuyển vị trí, sóng linh lực gì đó sao có thể qua mắt được ta?”

Hai người nhìn nhau, rồi bất chợt bừng tỉnh đại ngộ.

Hai người đồng thanh hô lên, "Bọn họ... Không sử dụng linh lực!"

"Vậy chắc chắn là vẫn chưa chạy xa, nhanh đuổi theo!"

Thân hình hai vị đại thần khẽ động, lập tức biến mất.

Trong một sơn động bên cạnh đang có bốn người nằm song song ở đó, giống như đã chết rồi vậy, ngay cả hô hấp cũng không có.

Khoảng bốn mươi phút sau, ngón tay Lục Thần khẽ động, vài phút tiếp theo, U Minh, Cốt Trảo, Cốt Mị lần lượt động đậy.

Lục Thần cảm thán nói, "Vãng Tử Đan của Vong Linh tộc các ngươi cũng quá mạnh. Trong mấy phút vừa rồi chờ các ngươi tỉnh lại, ta đã mở ra linh khí nhập vi cũng chỉ có thể cảm nhận được linh khí yếu ớt trên người các ngươi, không khác gì đất đá cả, ta còn tưởng các ngươi đã chết thật rồi."

U Minh đỡ trán, "Độc Cuồng huynh đệ, không phải ngươi muốn hỏi chúng ta về phương pháp ẩn giấu linh khí mạnh nhất hay sao? Ta cũng không muốn dùng lại thứ này lần thứ hai."

Bốn người chen chúc trong sơn động chật hẹp, xì xào bàn tán.

"Cốt Mị, hẳn là bọn họ đã đi rồi! Đã lâu như vậy rồi." Lục Thần nhỏ giọng nói.

"Hiện tại đám người Đại Soái ở một chỗ cách đây ba mươi dặm, dường như đã chạm trán với một đội truy binh!"

Lục Thần thở phào nhẹ nhõm, cũng may bọn họ không phát hiện ra mình, kỳ thực nhóm người mình căn bản không hề chạy xa, chỉ lặng lẽ núp ở một sơn động bên cạnh.

Muốn chạy trốn dưới mí mắt hai vị đại thần, gần như là không thể, phải dùng ám chiêu!

"Ách... Độc Cuồng huynh đệ, chúng ta bẫy hai vị bằng hữu của ngươi như thế, có phải không thích hợp lắm không?" U Minh vẫn còn hơi canh cánh trong lòng.

Lục Thần lắc đầu nói, "Yên tâm đi, hai người bọn họ không có chuyện gì đâu."

Bình Luận (0)
Comment