"Tốt, ta cũng cần phải trở về, nếu không... Bàn Cổ sẽ phát hiện ra ta. Tốt nhất ngươi hãy nắm bắt thật tốt, bỏ lỡ cơ hội lần này, lấy tư chất đám người U Minh, sợ là thành tựu cũng rất có hạn."
Cửu U nói xong đã biến mất không thấy tung tích.
Lục Thần tâm sự nặng nề trở lại chỗ cũ, vốn định tiếp tục tu luyện nhưng lại không có tâm trạng.
Đám người U Minh giúp mình nhiều như vậy, nếu không phải tìm kiếm mạch khoáng giúp Lục Thần, cũng không bị tổn thất tu vi. Dĩ nhiên Lục Thần rất hy vọng có thể giúp bọn họ tăng thực lực.
Chỉ là chuyện này quả thực hơi hung hiểm, thứ hắn luyện hóa là đoạn xương bản mệnh cuối cùng của bọn họ, chỉ cần có chút sai lầm thì ba người sẽ vẫn lạc.
Nếu muốn ổn thỏa một chút, để bọn họ chậm rãi tu luyện vẫn có thể tăng đẳng cấp, so sánh hai bên, không biết bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào.
Đến rạng sáng Lục Thần vẫn không thể tu luyện nổi, dứt khoát tựa lưng vào vách tường đá bên cạnh nghỉ ngơi.
"Aiiii, Tiểu Lục thần." Phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói.
Trong lòng Lục Thần cả kinh, quay đầu nhìn lại thấy không biết Đại Tráng đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.
Cũng may lão gia hỏa này không định giết mình, nếu không mình có chết như thế nào cũng không biết!!
"Bàn Cổ tiền bối, ngươi, sao ngươi lại tới đây?"
"Hắc hắc!" Đại Tráng cười đắc ý, "Có phải phát hiện mình có sự chênh lệch rất lớn với ta không?"
"Tiểu tử, nhớ kỹ, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân." Bàn Cổ đột nhiên giở bài thuyết giáo.
"Ách... Bàn Cổ tiền bối, ta cũng không cảm thấy mình lợi hại."
"Ha ha ha, ngươi không cần khiêm tốn, ta nói vậy chỉ hy vọng ngươi có thể tỉnh táo. lại nói, tốc độ phát triển của ngươi, năng lực ứng đối trước những chuyện khẩn cấp, kỹ xảo chiến đấu, mạch suy nghĩ, quả thật cũng có chút tài năng."
Bàn Cổ tự nhiên lại khen mình, khiến Lục Thần cảm thấy lão gia hỏa này đang có ý đồ gì đó không tốt.
"Tiền bối, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
"Khụ khụ... Ta chỉ đang truyền thụ một ít kinh nghiệm cho ngươi." Bàn Cổ đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "truyền thụ", lúc nói còn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Lục Thần, như thể hy vọng hắn có thể lĩnh ngộ ra gì đó.
Lục Thần giật giật con mắt, suy nghĩ một chút rồi thốt lên, "Ồ."
Hử? Chỉ "Ồ" một cái là sao?
Đại Tráng gấp đến độ vò đầu, tên nhóc này, ta đã nói lộ liễu như vậy, thoạt nhìn thì cố tỏ vẻ hiểu được, nhưng thật ra lại chẳng hiểu gì?
Thế nhưng cũng không trách được hắn, có lẽ mạch suy nghĩ của hắn cũng không theo chiều hướng đó, dù sao lúc bình thường mình vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng.
Xem ra, phải thay đổi hình tượng một chút.
Nghĩ đến đây, Bàn Cổ đứng lên đi tới trước người Lục Thần, hai tay chắp sau lưng ngước nhìn tinh hà đầy trời.
"Võ đạo đỉnh phong, sẽ thu hết núi non, sao trời vào trong đáy mắt, người tu hành, ai không có mơ ước như vậy. Nhưng con đường võ đạo khó hơn lên trời, một mình độc hành chung quy sẽ trắc trở trùng điệp..." Giọng nói Bàn Cổ trở nên bí hiểm, trầm lắng sâu xa.
Nói xong, Bàn Cổ đợi một hồi lâu, kết quả sau lưng không có chút động tĩnh nào.
Bàn Cổ quay đầu lại, chỉ thấy Lục Thần đang đờ ra...
Tiểu tử này, hoàn toàn nghe không hiểu gì sao?
Bàn Cổ thở dài một hơi, được rồi, vẫn nên bắt đầu nói từ chuyện trước mắt đi.
"Tiểu Lục Thần, còn đang buồn bực vì chuyện bằng hữu ngươi sao?"
"Ừm." Cuối cùng Lục Thần cũng lấy lại tinh thần.
"Ngươi có biết, nghìn năm cuối cùng của bát đại Chí Cao Thần sẽ mở ra một thông đạo mới đi ra Thiên Ngoại chứ? Mà lối đi này, rất nhiều người đều có thể đi qua!"
"Hả?" Lục Thần trợn tròn mắt, "Ta không biết chuyện này."
Bàn Cổ gật đầu, "Lần này xem ra Bát Trọng Thiên sẽ có hành động lớn, chỉ tiếc, thực lực của bằng hữu ngươi không đủ, còn không vào được tám hệ."
"Cho nên, ngươi muốn dẫn bọn họ đi Thiên Ngoại chỉ có thể dùng phương pháp trái ngược, khiến thực lực suy yếu đến dưới Thần Minh, như vậy sẽ có thể tiến vào thông đạo hiện có."
Lục Thần trợn tròn mắt, Bàn Cổ đưa ra kiến nghị giống hệt Cửu U!
Hai vị đại thần đều đã nói như vậy, xem ra, cũng chỉ có duy nhất một con đường này!
"Tiểu tử Lục Thần, ngươi từng hỏi ta Cửu Thiên là thứ gì, nói thật ra, ta cũng không biết, dù sao ta sớm đã là người quá khứ. Thậm chí, bởi vì Thời Không Loạn Lưu nơi ta ở cũng nằm ở bên trong Cửu Thiên, nên hiện tại ta cũng là bộ phận của Cửu Thiên. Thế nhưng ta có thể nói cho ngươi biết một điểm, chắc chắn nó cường đại vượt quá sự tưởng tượng của ngươi!"
"Thậm chí còn... Vượt ra khỏi thực lực của ta vào năm đó!"
"Cho nên, ngươi muốn leo lên Cửu Trọng Thiên, ít nhất phải vượt qua ta năm xưa!"
Lục Thần cau mày.
Vượt qua Bàn Cổ năm xưa? Sáng Thế Thần khai thiên tích địa?!
"Muốn vượt qua ta, căn cơ của ngươi còn chưa đủ!" Bàn Cổ đột nhiên nói.