Editor: Linh Tống
Nàng đánh giá thấp người ta!
“Muốn chết, hắn cũng quá mạnh, nói Thiên Viêm Trụ cũng chỉ đến thế mà thôi? Ngông cuồng không có điểm dừng… Ô ô ô.”
Lão Bành hít sâu một hơi, cuối cùng lên tiếng.
“Đứng trước mặt Vô danh, Tử Thần… Cũng chỉ có một con đường chết!”
Với phản ứng của Lục Thần, sao lại không phát hiện ra vòng sáng Thiên Viêm Trụ ở dưới chân.
Tử Thần tự cho là hấp dẫn được sự chú ý của Lục Thần, nhưng lại không biết Lục Thần đang muốn thử uy lực của Thiên Viêm Trụ!
Năng lượng của 72 Thiên Viêm Trụ, rất có thể đến từ thần thú Tiên Sơn, nếu đã tới, vậy thử xem.
Mặc kệ sát thương của Thiên Viêm Trụ thật sự là 1000, hay càng cao hơn, dù sao hắn có Tiểu Mẫn ngăn cản sát thương chắc chắn phải chết, một giây, đủ để hắn phản ứng lại.
Sự thật chứng minh, sát thương của Thiên Viêm Trụ cố định 10000 điểm sát thương.
Hắn có 2 vạn 8 HP, có thể chống đỡ 2 giây, nếu cộng thêm hiệu quả giữ mạng của Tiểu Mẫn, hắn có thể chống đỡ 3 giây!
Nếu lại thêm thời gian 1 giây phản ứng trước khi Thiên Viêm Trụ xuất hiện, thời gian 4 giây, Thiên Viêm Trụ cũng không có sự uy hiếp quá lớn với mình, vì vậy Lục Thần chỉ nói một câu, “Thiên Viêm Trụ, cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Lúc lại nhìn Lục Thần, sắc mặt Tử Thần đã xám như tro tàn.
Bị Thiên Viêm Trụ đốt ba giây, bây giờ HP của Vô danh vẫn còn nhiều hơn hắn ta… Ngoại trừ hắn ta cảm thấy sợ hãi còn có thể như thế nào?
Lục Thần nhún vai với Tử Thần, “Thời gian không còn nhiều lắm, 20 vạn cuối cùng này, ta cũng nên nhận.”
“Cấp tốc di chuyển! Mãnh hổ xuống núi!”
Tử Thần căn bản không làm ra bất kỳ phản ứng gì, trên đầu đã bay ra một đống chữ số.
18 lần sát thương, trong đó bao gồm rất nhiều bạo kích, hiệu quả trúng độc, ngoài ra còn có trầm mặc, giảm tốc độ.
Trong chớp mắt, cột máu của Tử Thần biến mất.
Lục Thần dùng kỹ năng quần công sát thương đã đạt đến 1600, đừng nói đến sát thương đơn thể, trực tiếp đánh ra 9000+ sát thương, hai cái Tử Thần cũng bị miểu sát.
Điều buồn cười là, những người luôn diễu võ giương oai ở trên lôi đài đã thành thi thể, bây giờ người còn đứng duy nhất, ngược lại là người yên lặng nhất trước đó.
Dù PK đã kết thúc, thế nhưng lúc này, ánh mắt của mọi người vẫn tập trung ở trên người hắn, mỗi một hành động của hắn đều trở thành tiêu điểm.
Lục Thần đi đến trước mặt nạ, mũi kiếm vẩy một cái, hất mặt nạ lên, rơi vào trong tay.
Động tác phóng khoáng lão luyện.
Kiểm tra kết quả PK một chút, 800 vạn đã vào tài khoản, Lục Thần thỏa mãn gật đầu, ngày hôm nay có thu hoạch khá tốt.
Đi từng bước đến bên cạnh lôi đài, đi đến bên cạnh Lục Di, huynh muội Tiểu Mỹ, Lục Thần nhìn Lục Di đã ngây ngốc.
“Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì?”
Lục Di ngẩng đầu, nếu không phải nàng đã quá quen thuộc với gương mặt này, giọng điệu nói chuyện này, dù thế nào nàng cũng không tin tưởng người này là ca ca của nàng.
“Ngươi, ngươi lừa ta! Không phải ngươi nói… Chỉ tùy tiện chơi một chút sao?”
“Đúng! Lần trước ta bị người ta độc chết ở dã ngoại, có phải là ngươi làm không!”
Lục Thần lập tức hơi chột dạ, “Ngươi, đang nói cái gì, ta không biết ngươi đang nói cái gì… Đang tốt đẹp ta lại độc chết ngươi làm gì…”
“Chắc chắn là ngươi! Ngoại trừ ngươi ra còn ai có thể thả độc mất nhiều máu như vậy!”
“Thật sự không phải ta… Cái kia, ôi chao, chỉ là ngoài ý muốn, ta không cố ý.”
“Được, đúng là ngươi!” Lục Di tức giận đi tới, kéo cánh tay của lão ca một cái, “Hừ!”
Thế nhưng, tức giận hừ một tiếng, Lục Di vẫn dựa vào khuỷu tay của lão ca, khóc hu hu nói, “Ca, vừa rồi ngươi suýt thì dọa chết ta…”
Lục Thần vỗ đầu Lục Di, “Được, trước đó ta đã nói ngươi đừng lo lắng.”
Anh Tuấn và Tiểu Mỹ nhìn Vô danh, có vẻ hơi căng thẳng.
Đây chính là Chiến thần Vô danh trong truyền thuyết, lại là ca ca của Lục Di! Bây giờ đang đứng bên cạnh họ.
Dù Anh Tuấn là người của Cuồng Lãng, nhưng trước đây hắn ta cũng chỉ đứng nhìn đoàn trưởng từ xa.
Cuối cùng Lục Di đã lau nước mắt, nhưng sau khi tâm trạng ổn định, vẫn không quên véo Lục Thần một cái, “Ngươi không nói cho ta biết!”
Lục Thần mỉm cười, muội muội vẫn hiểu chuyện, không trách mình.
“Đoàn trưởng…” Anh Tuấn hơi căng thẳng chào hỏi Lục Thần, “Cái kia, vừa rồi ta nói muốn giúp ngươi, có chút múa rìu qua mắt thợ.”
Lục Thần cười nói với huynh muội Anh Tuấn, “Không sao. Đúng, Tiểu Mỹ, sau này ngươi và Lục Di đến Cuồng Lãng đi.”
Tiểu Mỹ hơi được cưng chiều mà lo sợ, “Ta, ta có thể chứ? Thao tác của ta không tốt bằng Di Di, vừa rồi ta cũng không vào được đoàn chủ lực.”
“Đương nhiên được, ngươi là bạn tốt của Di Di vậy cũng là bạn của ta, tuy Cuồng Lãng không phải là đoàn đội chuyên nghiệp, nhưng bây giờ phát triển rất tốt, hơn nữa ít nhất ở đây sẽ thoải mái hơn chút. Lại nói, không phải ca của ngươi cũng ở đây sao?”
Nói xong, Lục Thần trực tiếp gửi lời mời gia nhập hội.
Vô danh trực tiếp gửi lời mời gia nhập hội, có lẽ ngoại trừ bốn người đăng ký vào Cuồng Lãng, không có ai được đối xử như vậy nữa.
Tiểu Mỹ kích động rời khỏi Long Đằng, nhận lời mời của Lục Thần.
Đám người Long Đằng Chiến Thiên, Long Đằng Lão Lưu, Phong Linh Tử, Tiểu Minh vẫn luôn đứng trên đài chủ tịch rất cao, lúc này hấp tấp chạy đến bên sân.
Thấy đám người Chiến Thiên chạy đến, Lục Thần cười nói, “Thật xin lỗi, ta đào đi hai người của các ngươi.”
“Vô danh tiên sinh nói gì vậy.” Lão Lưu vội vàng nói, “Cái đó, chúng ta đến để xin lỗi. Lúc trước chúng ta vẫn không biết…”
Lục Thần xua tay, “Rất bình thường, ta nên cảm ơn các ngươi mới đúng, ta vẫn hy vọng Di Di có thể rèn luyện nâng cao bản thân, hôm nay ta rất hài lòng với biểu hiện của nàng.”
Tuy quản lý của Long Đằng vẫn không coi trọng Lục Di, thế nhưng bọn họ cũng được coi là quy củ, cũng có thể nhận ra được từ tính công bằng của trận đấu, ở Long Đằng, mỗi người đều có cơ hội.
Đương nhiên, dưới kiểu quản lý như vậy, áp lực cũng rất lớn, nhưng cũng vì có loại áp lực này, mới có thể khiến nha đầu ngốc nhanh chóng trưởng thành như vậy.
Nói từ điểm này, Lục Thần vẫn thật lòng cảm ơn Long Đằng.