Lục Thần gật đầu: “U Minh, Khô Trảo, Cốt Mị, không biết trong Hư Thiên tinh hà có cái gì, các ngươi tu luyện ở đây đi, để ta đi xem.”
“Độc Cuồng, không phải Đại Hoàng nói, một khi tiến vào Hư Thiên tinh hà sẽ rơi vào giấc ngủ không bao giờ tỉnh sao?”
Lục Thần cau mày nói: “Trước đây, chúng ta cũng đi ngang qua một số tinh cầu có sinh vật cao đẳng, căn bản không ai biết đến Mộng Mô, bọn họ cũng không biết hình dáng Mộng Mô như thế nào.”
“Cho nên, ta nghĩ, có lẽ chỉ có tiến vào trong mộng mới có thể gặp được Mộng Mô! Với những nơi như Hư Thiên tinh hà, nếu ta là Mộng Mô, ta tuyệt đối sẽ đến, cho nên... Ta nhất định phải thử một lần!”
“Nhưng Cuồng ca ca... Làm vậy có phải nguy hiểm quá không!” Trong ánh mắt Cốt Mị tràn ngập sự lo lắng, hận không thể giữ chặt Lục Thần không cho hắn đi.
Lục Thần mỉm cười: “Trên thế giới này, mặc kệ là vấn đề gì cũng sẽ có cách giải quyết, không phải sao?”
“Hơn nữa, Mộc Sinh đã giúp ta rất nhiều lần, nàng còn là mẫu thân của Diêu Nhi, ta đã mất đi mẫu thân từ khi còn rất nhỏ, ta tuyệt đối không để Diêu Nhi giống ta!”
Xem ra Lục Thần đã quyết định.
Lục Thần giao tinh đồ của Đạo Hệ tam lão cho U Minh.
“U Minh, Khô Trảo, Cốt Mị, có thể gặp được các ngươi ở Bát Trọng Thiên đã là niềm vui ngoài ý muốn, thấy các ngươi ngày càng mạnh lên, ta cũng thật cao hứng.”
“Bây giờ, chiến hỏa Cửu Thiên và Thiên Ngoại còn đang lan tràn, ta đoán chẳng mấy chốc sẽ lan đến gần đây.”
“Nếu trong vòng hai năm ta vẫn chưa trở lại, các ngươi cứ thuận theo Truyền Tống Trận đã bố trí dọc đường để trở về Cửu Thiên là được!”
“Độc Cuồng!”
Lục Thần không đợi U Minh nói xong, trực tiếp nhảy vọt, biến mất ngay tại chỗ.
Đôi mắt đẹp Cốt Mị rưng rưng: “Cuồng ca ca, mặc dù ta biết ngươi sẽ không thích ta, nhưng có thể gặp được ngươi, cũng là vinh hạnh của ta... Cuồng ca ca, ngươi nhất định phải trở về trong vòng hai năm!”
U Minh thở dài một hơi, nói ra thật xấu hổ, bây giờ bọn họ đã là Trung Vị Thần nhưng vẫn không thể nhảy vọt tinh cầu giống Lục Thần.
Cuộc chiến Thiên Ngoại, nhất định phải là Thượng Vị Thần mới có thể tham gia, có lẽ cũng vì nguyên nhân này.
“Huynh đệ tốt, chúng ta chờ ngươi trở về.”
Nửa tháng sau, Lục Thần đã đến biên giới tinh cầu Hư Thiên tinh hà, vừa tiến vào tinh hà, Lục Thần đột nhiên bị một cảm giác buồn ngủ khó hiểu đánh úp.
“Cái quỷ gì thế, nhiều năm rồi không có cảm giác buồn ngủ như thế này...” Lục Thần cố gắng mở mắt: “Tốt nhất vẫn nên đi sâu thêm một chút.”
Khi Lục Thần ngẩng đầu lựa chọn điểm dừng chân tiếp theo, hắn đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng.
Trong Hư Thiên tinh hà, tinh cầu ít đến thảm thương, ngoại trừ một số tiểu hành tinh bên ngoài, rất khó tìm được những tinh cầu khác truyền đến linh khí.
Hắn có thể cảm nhận được chung quanh truyền đến rất nhiều linh khí ngoại lai, nhưng lại rất yếu ớt, nếu không tập trung gần như không thể phát hiện được.
Lục Thần suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: “Xem ra chỉ có thể trực tiếp di chuyển trong không gian.”
Lần này, Lục Thần không có tinh cầu làm điểm dừng chân, đặt mình trong trạng thái hư không.
Khi Lục Thần muốn nhảy vọt lần nữa, hắn đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Rất nhiều “thi thể” lơ lửng chung quanh, chủng tộc nào cũng có, có thể tính đến hàng vạn, không, có thể là mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn!
Tất cả những nơi có thể nhìn đến, khắp nơi đều là “thi thể” trôi nổi như vậy!
Tất cả mọi người lơ lửng trong không gian, mặc cho cơ thể phiêu đãng giữa bầu trời.
Vẻ mặt của bọn họ khác nhau, có người an tường, có người thống khổ, có người thút thít, có người mỉm cười…
Đột nhiên, một cơn buồn ngủ mãnh liệt đánh úp tới. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lục Thần nghe được một giọng nói.
“Nếu ngươi đã đến Hư Thiên tinh hà, ngươi là thức ăn của ta. Vì sao ngươi không chịu thiếp đi?”
“Đừng chống cự, ngươi đã rất mệt mỏi, vậy ngươi hãy thiếp đi.”
“Đại mộng vô ngân, nhất mộng nghìn năm!”
Mí mắt Lục Thần không nhấc lên nổi.
Cảm giác mệt mỏi trước nay chưa từng có tấn công, đại não gần như ngừng chuyển động.
Nhất mộng nghìn năm? Chẳng lẽ, ngủ một giấc phải trải qua thời gian nghìn năm sao?
Tiềm thức Lục Thần nói cho hắn biết, hắn tuyệt đối không thể ngủ!
Trong lúc mắt Lục Thần sắp nhắm lại, hắn cắn môi một cái thật đau, giúp mình tỉnh táo lại một chút.
“Ta chưa thể ngủ…” Lục Thần giơ tay lên lấy ra Vô Cực Kiếm, lúc này thanh kiếm đã trở nên ảm đạm vô quang.
Chẳng lẽ ngay cả Vô Cực cũng ngủ?
Lục Thần như dùng hết khí lực cả người, một kiếm đâm vào bắp đùi của mình!
Cơn đau mãnh liệt khiến Lục Thần khôi phục lại ý thức ngắn ngủi.
Vừa kiên trì chưa đến ba giây, mí mắt Lục Thần bắt đầu sụp xuống.
“Không được, vẫn nhịn không được! Buồn ngủ quá!”