Đám người Thiên Cơ bảo vệ Tiểu Lục ra ngoài tìm kiếm thảo dược. Trong lúc Lục Thần rảnh rỗi bước ra khỏi màn nước, nhảy lên thác nước tham quan.
Nơi này chim hót hoa nở, dòng nước bình tĩnh, trong không khí còn xen lẫn hương hoa, bùn đất, rất tươi mát.
Lục Thần nằm trên bãi cỏ, hai tay gối đầu, cảm nhận được cơn gió hơi ẩm ướt vỗ nhẹ gương mặt của hắn.
Đã rất lâu rồi hắn không được nghỉ ngơi như thế này.
Vào khoảnh khắc này, Lục Thần như hòa cùng một thể với chung quanh.
Bất tri bất giác, Lục Thần nặng nề thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, Lục Thần nhìn thấy một người nữ tử.
Nàng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh hắn, cúi đầu, ôn hòa vuốt ve gò má của hắn, ánh mắt nàng tràn ngập sự thương yêu lẫn đau lòng.
Hắn nghe được nữ tử nói với hắn.
“Thần Nhi của ta đã lớn như vậy rồi sao?”
“Mấy năm qua, hẳn con đã rất mệt mỏi.”
“Cũng may, con vẫn là hài tử hiền lành, vẫn là Thần Nhi kiên trì với bản tâm của mình.”
“Nếu con mệt, vậy thì hãy nghỉ ngơi đi, cố gắng cảm thụ vạn vật thế gian.”
“Hoa, cỏ, gió, mây, con sông, mặt đất, bầu trời… Thần Minh chặt đứt trần duyên, thoát khỏi Ngũ Hành, không ở lục đạo, lĩnh hội Thiên Đạo, nhưng tại sao lại thoát khỏi Ngũ Hành?”
“Chúng ta đang ở trong Ngũ Hành. Chúng ta là người trong bức họa. Đã như vậy, vậy con hãy dừng bước lại, cảm nhận những thứ này, cảm nhận ý nghĩa tồn tại của vạn vật.”
“Thần Nhi, thiên địa dựng dục ra vạn vật, nhưng không nhìn vạn vật. Đây là Thiên Đạo của chúng. Tuy nhiên, thế gian xinh đẹp này cần có người bảo vệ.”
“Nếu Nhân Hoàng là cực hạn của phàm nhân, vậy thì hãy vượt qua cực hạn này.”
“Nhân Hoàng là cực số, vậy thì con hãy trở thành thứ nằm trên cực số.”
Nữ tử thương yêu nhìn Lục Thần, cúi đầu hôn lên mặt hắn.
“Thần Nhi, thức dậy đi, con nên lên đường rồi.” Nước mắt nữ tử rơi xuống, rơi vào gương mặt Lục Thần. Nàng đứng dậy, cẩn thận bước đi, cuối cùng biến mất trong khu rừng.
Lục Thần giãy giụa muốn đứng lên, nhưng cơ thể như bị rót chì, không thể động đậy.
Đây là mộng? Lục Thần đột nhiên bừng tỉnh, hắn liều mạng khiến mình tỉnh lại.
“Mẫu thân!” Lục Thần kêu lên.
Nhưng chung quanh chỉ có bầu trời đầy sao, màn đêm buông xuống, lũ trùng rả rích, nhưng lại không có nữ tử kia.
Lục Thần đột nhiên phát hiện khóe mắt mình có nước, không biết là nước mắt của hắn hay là do mẫu thân của hắn để lại.
Hắn nhanh chóng chạy về hướng mà mẫu thân của hắn đã rời đi trong mộng.
Không biết qua bao lâu, Lục Thần mệt mỏi trở về.
Hắn không tìm được mẫu thân, thậm chí một chút vết tích cũng không có.
Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng.
“Trở thành thứ nằm trên cực số…” Lục Thần nheo mắt, rơi vào im lặng.
Cực Tinh đưa ra đáp án hẳn là thật. Nhân Hoàng là cực hạn tu luyện của phàm nhân, nhưng cái gọi là đẳng cấp do ai chỉ định?
Hoặc có thể nói, ngay từ đầu có người tu luyện đến Nhân Vương cửu tinh, bởi vì một số nguyên nhân nên không thể độ kiếp, sao hắn ta lại trở thành Nhân Hoàng đầu tiên?
Quy tắc! Vẫn là quy tắc.
Quy tắc quyết định bên trên Nhân Vương có thể độ kiếp, có thể trở thành Nhân Hoàng, quy tắc quyết định Nhân Hoàng là cực hạn tu luyện của phàm nhân.
Lục Thần phá vỡ vô số quy tắc, nhưng trước kia hắn phá vỡ đều là quy tắc trong Cửu Thiên, bây giờ thứ hắn phải đối mặt không còn là quy tắc Cửu Thiên.
Hít sâu một hơi, Lục Thần cau mày.
Nếu trước kia không có người thực hiện được, vậy hắn sẽ khai sáng khơi dòng, trở thành đệ nhất nhân vạn cổ.
“Cảm nhận liên hệ giữa vạn vật….” Trong đầu Lục Thần vang lên lời nói của mẫu thân.
Nghe nói linh khí nhập vi có bốn giai đoạn, giai đoạn thứ nhất linh khí nhập vi, giai đoạn thứ hai vận linh tùy tâm, giai đoạn thứ ba quan linh như thực.
Ba giai đoạn này giải thích quá trình cụ thể, nhưng lại không nhắc đến mối liên quan giữa các sự vật.
“Chẳng lẽ đây chính là giai đoạn thứ tư?”
“Không phải thay đổi nhỏ, hoặc cụ thể hóa linh khí, mà là cảm giác liên hệ?”
Nghĩ đến đây, Lục Thần lập tức ngồi dậy.
Sinh cơ bên trong Cực Tinh dào dạt, linh khí tràn đầy, nơi này là nơi có điều kiện tốt nhất để liên hệ linh khí.
Lục Thần nhanh chóng chuyển sự chú ý từ một vật thể phát tán linh khí sang mối liên quan giữa linh khí với sự vật.
Từng sợi linh tơ quấn lấy, phản ứng, có tiêu vong, có phát sinh phản ứng, có sinh ra linh khí mới, trong mắt Lục Thần, hắn thấy vô số khả năng...
Lần này ngồi xuống, Lục Thần như nhập định, biến thành một khối đá hòa vào trong đó.
Không biết qua bao lâu, Lục Thần bắt đầu quan sát liên hệ linh khí to lớn hơn.
Núi và sông, mây và mặt đất, rừng rậm và thổ nhưỡng, không khí.
Thậm chí, sao trời truyền đến linh khí cũng phản ứng lẫn nhau.
Trong vòng hai năm, Lục Thần không nhúc nhích, quan sát mối liên hệ giữa linh khí vạn vật.