Không lâu sau, Lục Thần đứng trước Thông Thiên Tháp. Hắn hơi do dự rồi bước vào tầng thứ chín của Thông Thiên Tháp!
Không khó tưởng tượng, nếu Thông Thiên Ma Sát còn ở Cửu Trọng Thiên vậy BOSS Thiên Vực tầng này chắc chắn là hắn ta. Dù sao trong Cửu Trọng Thiên cũng chỉ có mình hắn ta.
Nếu Thông Thiên Ma Sát đã không ở đây, nói cách khác lúc này trong Thông Thiên Tháp đã không có ai trấn giữ.
Lục Thần nhìn xung quanh, tìm được bậc thang đi lên, bước từng bước một.
Trên tầng chín, nơi này có địa hỏa bốc cháy, thiên lôi dày đặc, giống như Địa ngục nhân gian.
Trong hỏa diễm và thiên lôi vô tận, Lục Thần thấy bóng người bị Thiên Tỏa khóa tứ chi, đang chịu trừng phạt vô cùng vô tận.
Mái tóc dài của người kia rối tung, trên mặt không có chút sức sống, có điều, hắn ta vẫn hơi ngẩng đầu lên, cố gắng mở to mắt.
Khi hắn ta nhìn thấy người đứng ở cổng liền mỉm cười.
“Thần Nhi...”
Lục Nguyên bị giam giữ ở Thông Thiên Ngục vài chục năm nay, muốn sống không được muốn chết không xong, bị thiên phạt vô tình giáng xuống mấy chục năm!
Lúc này Lục Nguyên đã sớm không còn hình người nữa, nếu không phải cặp mặt kia vẫn còn lấp lóe, e là Lục Thần cũng tưởng hắn ta đã chết rồi.
Thấy cảnh này, tim Lục Thần như bị dao cứa, vô cùng phức tạp.
“Thần Nhi, ngươi vẫn tới! Nhanh tới đây cho ta nhìn ngươi thử nào!” Trong giọng nam nhân lộ ra sự vui mừng và chờ mong không gì có thể diễn tả được, rất muốn nhìn thấy Lục Thần.
Hai mắt Lục Thần ướt ướt, hắn bước từng bước tới trước mặt Lục Nguyên.
“Nhi tử của ta đã thành người lớn.” Lục Nguyên dịu dàng nhìn Lục Thần, vui mừng nói.
Khóe miệng Lục Thần mím chặt, không lâu sau liền không kìm được nữa, lệ rơi đầy mặt.
“Ta... Không phải nhi tử ngươi!” Lục Thần chật vật nói.
Lục Nguyên trừng to mắt, kinh ngạc nhìn Lục Thần: “Không thể nào, ngươi là Thần Nhi, ta không thể nào không nhớ hình dáng ngươi được, dù ngươi có thành người lớn thì ta cũng không nhận nhầm.”
Rõ ràng Lục Nguyên đã hiểu nhầm.
“Ngươi là Nhân tộc, còn ta là Sài Lang Nhân, sao ngươi có thể là cha ta được chứ!”
Lục Nguyên lập tức ngây ngẩn cả người: “Ngươi, ngươi đã biết rồi...”
Lục Thần gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nguyên: “Vì sao ngươi không nói cho ta sớm một chút, vì sao cứ để ta ngây ngô như vậy. Ngươi sợ ta biết thân thế của mình sẽ không bảo vệ Trái Đất nữa, sẽ không bảo vệ Lục Di nữa sao!”
“Từ lúc bắt đầu ngươi đã không hoàn toàn tin tưởng ta, có đúng không!” Lục Thần chất vấn: “Ngươi chỉ muốn ta trở thành vật thí nghiệm của ngươi, để ta hoàn thành kế hoạch người chỉ dẫn của ngươi!”
Nhưng, Lục Nguyên kinh ngạc đến mức không biết làm sao: “Không, không phải như vậy...”
“Không phải như vậy?” Lục Thần phẫn nộ nói: “Các người dùng Thần Huyết Ma Chủng tái tạo nhục thể của ta là để ta đi tìm bộ Thần Ma Nghịch Mệnh, để Mộc Huyền, người trong núi chỉ dẫn ta từng bước đi đến ngày hôm nay là vì muốn ta đối kháng với Thông Thiên Ma Sát!”
Lục Nguyên đau khổ nhắm mắt lại.
Một lát sau, hắn ta lại mở mắt ra: “Thần Nhi, những gì ngươi nói đều không sai, nhưng, ngươi đã sai ở xuất phát điểm của chúng ta.”
“Xuất phát điểm gì?”
Lục Nguyên mỉm cười, thở dài một tiếng, nói: “Một lần vô tình, ta đạt được manh mối của Thần Ma Vô Thiên từ khe hở tiến vào Thiên Ngoại ở Thất Trọng Thiên. Khi biết được năng lực của bộ trang bị Thần Ma Nghịch Mệnh, ta biết đây là trang bị đủ để nghịch thiên cải mệnh”
“Vận mệnh của Trái Đất thì nguy cơ sớm tối, chúng ta vô cùng cần có một cường giả sinh ra đời!”
“Đáng tiếc thiên phú của ta có hạn, tuy lúc ấy ta là Chân Tiên nhưng chỉ là Chân Tiên lục kiếp, giới hạn cuối cùng cao nhất trong tương lai không thể khống chế được Thần Ma Nghịch Mệnh.”
“Cũng chính vào lúc này, ta và mẹ ngươi... và Tinh Thải gặp được ngươi...”
“Chúng ta tái tạo nhục thân cho ngươi, để ngươi trở thành nhân loại, mà ta cũng gửi gắm tất cả hy vọng vào ngươi.”
“Mấy năm đó, ta bỏ qua tu luyện, dồn tất cả trải nghiệm vào kế hoạch người chỉ dẫn, và hạch tâm của kế hoạch này là ngươi!”
“Lúc ấy kết quả mà ta hy vọng là đem toàn bộ sức lực của Trái Đất bồi dưỡng mình ngươi, để ngươi nhanh chóng trưởng thành, như vậy cũng có thể giúp ngươi trưởng thành trước kia tọa độ Trái Đất mất đi hiệu lực.”
Lục Thần cau mày nói: “Dồn toàn bộ tài nguyên của Trái Đất cho một mình ta?”
“Đúng, bởi vì ngươi bẩm sinh đã có Thần Ma Song Thiên Uy! Mộc Huyền và người trong núi cũng sẽ chỉ dẫn ngươi, để ngươi trưởng thành nhanh hơn.”
Lục Thần hơi nheo mắt lại: “Ta luôn chỉ có một mình, tài nguyên Trái Đất đã cho người khác rồi.”
Lục Nguyên gật đầu: “Trước khi Thông Thiên Ma Sát tra tấn ta đã từng nhắc tới điều này. Ta cũng không ngờ sau khi tiến vào Cửu Thiên, ngươi lại biến thành bản thể... Vì thế, sự phát triển của ngươi vượt khỏi dự tính của ta.”
“Tuy nhiên đây cũng là chuyện tốt, ngươi còn mạnh hơn cả ta nghĩ!”