Tuy bọn họ biết ai cũng có thể mất mạng trong trận chiến này, nhưng đợi đến khi giờ khắc này thật sự đến, bọn họ vẫn khó có thể chấp nhận.
Trong bụng của Diệp Phi tỏa ra ánh hào quang, nó dần sáng bừng lên, mắt thấy đã sắp linh đan tự bạo...
Đúng vào lúc này, một bóng dáng không biết lấy phương thức gì đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
Hắn đưa lưng về phía ánh đao, hai ngón tay điểm lên trên bụng Diệp Phàm.
Diệp Phàm bỗng nhìn thẳng vào, thấy rõ người trước mắt này, hắn ta không khỏi chấn kinh đến nói không ra lời.
"Đừng nói!" Người nọ lạnh nhạt nói: “Ta phải ức chế linh lực bạo động trong linh hạch của ngươi!"
Một dòng nước ấm lập tức tràn vào cơ thể Diệp Phàm, nhanh chóng giúp Diệp Phàm làm dịu lại linh lực.
Oanh một tiếng, sức công phá Hủy Thiên Diệt Địa còn sót lại trực tiếp đánh vào sau lưng người nọ, nhưng hắn lại dửng dưng không chút cảm giác, chỉ tập trung ức chế linh hạch của Diệp Phàm.
Không bao lâu sau, ánh sáng trắng thiếu chút nữa đã làm nổ tung bụng của Diệp Phàm trực tiếp suy giảm yếu đi.
"Sư, sư phụ!" Diệp Phi vô cùng khiếp sợ nhìn Lục Thần, vì không để hắn ta dùng linh đan tự bạo, sư phụ đã miễn cưỡng lãnh trọn Hủy Thiên Diệt Địa của Thông Thiên Ma Sát!
"Ta..."
Lục Thần ngẩng đầu, mỉm cười: “Tiểu tử ngốc, sư phụ đã nói sẽ dẫn ngươi nghịch thiên cải mệnh, sao có thể để ngươi dùng linh đan tự bạo được."
Tuy là trách cứ, nhưng trong mắt Lục Thần lại lộ vẻ cưng chiều.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người, hắn thấy được rất nhiều bóng dáng quen thuộc ở trong này.
Những người này máu me đầy người, thực lực thấp một chút thì rơi xuống mặt đất, sống chết không rõ... Còn người đứng ở nơi này, cũng đã hao hết linh lực, sắc mặt trắng bệch.
Còn có nhiều người bị ảnh hưởng, nói không khoa trương trăm triệu người ra tay, đã bị một đao của Thông Thiên Ma Sát đánh chết và làm trọng thương hơn bảy phần!
Lục Thần hít sâu một hơi, ánh mắt rơi lên trên người Viêm Ma: “Viêm Ma, ngươi cũng tới?"
Viêm Ma hơi kinh ngạc, hiện tại đâu phải là lúc nói đến chuyện cũ, hắn ta lo lắng nhìn Lục Thần: “Lục Thần, ngươi, ngươi..."
Lục Thần vẫn tươi cười như trước: “Đa tạ các ngươi giúp ta tranh thủ thời gian!"
"Vì bảo vệ mạng của mình ta mà mấy tỷ người đã chết thảm..." Lục Thần nhắm hai mắt lại, trong lòng thật bi thương.
Thật lâu sau Lục Thần mới bình phục được tâm tình.
"Chuyện kế tiếp cứ giao cho ta là được, các ngươi đều nghỉ ngơi đi."
"Lục Thần, ngươi không sao chứ?" Cô Ảnh lo lắng nhìn về phía Lục Thần, vừa rồi người này đã ăn trọn một đòn Hủy Thiên Diệt Địa kia.
"Không sao." Lục Thần cười nhạt một tiếng, lập tức xoay người.
Mãi đến lúc Lục Thần quay lại, mọi người mới phát hiện sau lưng Lục Thần thật sự không có vết thương nào.
Lúc này Lục Thần đã mang hình thái Thần, mái tóc bạc trắng, đứng sừng sững ở đó.
Hắn điểm nhẹ vào không khí, bao trùm hư không.
Thần Ma Vô Cực Kiếm lơ lửng bên cạnh, nhưng khi nhìn lại Vô Cực Kiếm mới phát hiện hình thái của nó đã hơi khác với trước đó.
Hai màu trắng đen đã hoàn toàn hòa thành một thể!
"Sao Vô Cực Kiếm lại thay đổi? Không đúng, không chỉ Vô Cực Kiếm, ta cảm thấy Lục Thần có gì đó không đúng lắm!" Bàn Cổ trợn to hai mắt, nói.
Cửu U hơi nheo mắt lại: “Trên người hắn mơ hồ có một loại cảm giác bao trùm vạn vật... Chẳng lẽ..."
Hai người nhìn nhau, đồng thời nói ra bốn chữ kia.
Thần Ma Vô Thiên!
"Hiến tế bản thân, hắn đã kích hoạt Thần Ma Vô Thiên?!" Bàn Cổ cũng không dám tin!
Lục Thần thản nhiên nhìn Thông Thiên Ma Sát trước mặt, chậm rãi mở miệng: “Súc sinh, hôm nay, ta phải bầm thây ngươi thành ngàn mảnh!"
Thông Thiên Ma Sát cũng cảm thấy Lục Thần có gì đó khác biệt, nhưng hắn ta vẫn cực kỳ tự tin với mình.
"Ha ha ha, Lục Thần, mạng ngươi thật sự lớn! Khó trách có thể xông lên được Cửu Trọng Thiên!"
"Nhưng đứng trước mặt ta, mạng ngươi cứng đến mức nào, cũng phải bị ta chết!"
"Thiên Đạo Chủ Tể Kỹ. Hủy Diệt Vô Tận!" Lần này, Thông Thiên Ma Sát dùng ra chiêu thức mạnh hơn!
Lục Thần nắm Thần Ma Vô Cực Kiếm lên: “Vô Cực, chuẩn bị xong chưa?"
Thân Thần Ma Vô Cực Kiếm khẽ reo lên, có vẻ nóng lòng muốn thử.
Được sự hưởng ứng của Thần Ma Vô Cực Kiếm, Lục Thần dời tầm mắt đi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thông Thiên Ma Sát.
Hai tay hắn dùng sức kéo, Thần Ma Vô Cực Kiếm lại đột nhiên chia một thành hai!
Vành mắt Lục Thần như muốn nứt ra, hai tay cùng cầm kiếm.
"Thần Ma Nghịch Mệnh • Thần Ân Hạo Kiếp!"
"Thần Ma Nghịch Mệnh • Vạn Ma Luyện Ngục!"
Thông Thiên Ma Sát trợn tròn hai mắt: “Thần Ma Nghịch Mệnh?! Ngươi, ngươi có được Thần Ma Vô Thiên!"
Không đúng, có lẽ có một khả năng lớn hơn nữa.
Lục Thần vốn là Thần Ma Vô Thiên!
Bởi vì chưa ai thấy Thần Ma Vô Thiên rốt cuộc là cái gì, nhìn những trang bị khác của Thần Ma Nghịch Mệnh thì Thần Ma Nghịch Mệnh đã vượt xa khỏi khái niệm "trang bị".