Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 228 - Chương 228: Ta Chỉ Dẫn Một Tiếng

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 228: Ta chỉ dẫn một tiếng

Editor: Linh Tống

Vô danh mỉm cười gật đầu, lại nhìn Phong Chi Tử và Huyên Huyên một chút, điều này khiến người ta đều si mê nhìn chằm chằm Lục Thần.

Chiến thần ở trong truyền thuyết, đang đứng ngay trước mặt bọn họ, lúc trước hắn còn mặc một bộ Hổ Vương, nhưng trong chớp mắt đã đổi sang một bộ Đại Thánh?

Bọn họ chưa từng thấy bộ trang bị này, cũng quá đẹp trai.

Nhìn từ làn sương mù tản ra ở trên trang bị, luôn cảm thấy trên người Vô danh là một bộ trang bị màu tím.

Thật ra trên người Vô danh có ba món trang bị màu tím, áo choàng Hầu Vương, giày chiến Hầu Vương, Như Ý Trường Côn, hắn cũng không đeo mặt nạ Thi Vương, dù sao hắn nói muốn tự dẫn người, đeo mặt nạ không dễ nhận ra.

Nhưng làn sương tím tản ra quanh người từ ba món trang bị này càng bắt mắt hơn trang bị màu xanh da trời khác, hơn nữa trải rộng cả người, thoạt nhìn giống như trên người toàn trang bị màu tím.

“Phong Chi Tử, Huyên Huyên, chào các ngươi.” Lục Thần mỉm cười nói.

“Chiến thần Vô danh…” Phong Chi Tử trợn to hai mắt, Chiến thần thân thiết chào hỏi mình như vậy sao? Trong truyền thuyết, Chiến Thần là người tàn sát quyết đoán, lãnh khốc vô tình!

“Vô danh ca, con Boss kia, là tọa kỵ của ngươi sao?” Huyên Huyên thật sự không thể khống chế sự tò mò của mình, cẩn thận hỏi,

“Boss? Ồ, ngươi nói Kim Mao à, là tọa kỵ của ta. Bây giờ trên người có ba món.” Lục Thần thản nhiên nói.

Trong phòng phát sóng trực tiếp của Tiểu Minh, fan hâm mộ lập tức nổ tung.

“ĐM, tọa kỵ! Con tọa kỵ đầu tiên toàn server!”

“CMN, đây chính là tọa kỵ của Cửu Thiên, trực tiếp cầm Boss làm tọa kỵ sao? Vậy cũng quá ngưu bức.”

“Phát điên, phát điên, lại là tọa kỵ, thèm khóc! Vậy cũng quá phong cách, cứu mạng, ta thật sự muốn một con!”

“Ghen ghét khiến ta trở nên xấu xí, có còn lẽ trời hay không, lần trước Vô danh ca còn chưa có tọa kỵ đâu! Vì sao đột nhiên lấy ra một con lớn như vậy! Ta tình nguyện là Boss công thành!”

“Thật sự muốn ngồi lên, chắc chắn siêu cấp thoải mái.”

“Ta cũng muốn ngồi! Vậy rốt cuộc là cảm giác gì, ta thật muốn trải nghiệm một chút.”

Kim Mao Mi Hầu không phải Boss, là tọa kỵ của Vô danh!

Huyên Huyên hít sâu một hơi, Vô danh thật sự quá mạnh mẽ!

Phong Chi Tử phát hiện đoàn trưởng không hề hung ác như trong truyền thuyết, cũng thử hỏi, “Đoàn trưởng, bây giờ trên người ngươi có mấy món trang bị tím?”

Lục Thần không giấu giếm, nói, “Trên người có ba món, còn có một cái mặt nạ ta không muốn đeo.”

Một đám người nôn ra máu.

“Sống không còn luyến tiếc… Còn có một cái mặt nạ không muốn đeo? Đây TMD đang nói tiếng người sao? Có trang bị tím không mặc?”

“Trời ạ, Vô danh đã có bốn món trang bị tím?”

“Áo chắc chắn là màu tím, còn có giày, còn có cái gì nữa?”

“Ngốc, chắc chắn là vũ khí, vũ khí cũng phát ra luồng khí màu tím.”

“CMN, trên người lão tử có ba cái màu xanh da trời, Vô danh ca đã có một bộ thần trang?”

“Bộ quần áo này đánh ra ở đâu, quá đẹp, thật muốn. Tiểu Minh, ngươi chạy nhanh, để chúng ta nhìn ở khoảng cách gần!”

Tiểu Minh cũng rất bất đắc dĩ, vừa nãy đi xem Boss, sau đó lập tức bị Vô danh bỏ qua, bây giờ lại phải chạy trở về.

Thời gian cũng không còn sớm, Lục Thần còn muốn ngủ sớm một chút, liền nói với Phong Chi Tử và Huyên Huyên, “Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta nắm bắt thời gian, ta hơi mệt, chỉ có thể dẫn các ngươi một tiếng.”

Hai người kích động gật đầu.

Lúc này, Tiểu Minh cũng thở hổn hển chạy tới, “Đoàn trưởng…”

Lục Thần mỉm cười, “Vất vả, vừa rồi không thấy ngươi, nếu không đã đưa ngươi qua đây.”

“Vậy đi, Nhu Nhu, Tiểu Minh, ta dẫn các ngươi đi cùng.”

Lục Thần gửi lời mời tổ đội.

Lãnh Nhu hơi do dự, “Đoàn trưởng, chúng ta sẽ không chia kinh nghiệm, nếu không ta sợ có một vài người sẽ nói…”

Lục Thần lắc đầu, “Ta cũng không nói chỉ dẫn hai người, không sao, các ngươi thăng cấp cũng không cần bao nhiêu kinh nghiệm, người khác muốn nói cái gì, để bọn họ nói đi, hai người các ngươi chấp nhận đi.”

Đoàn trưởng đã nói vậy, Tiểu Minh và Lãnh Nhu cũng không tiện nói gì.

Đội ngũ năm người đã đủ.

Thành phố Hạ, giám đốc của đoàn đội xoát thay cỡ lớn nào đó lập tức nhận được điện thoại.

“Alo, Hạ tổng.”

“Tiểu Trương, Vô danh vốn chỉ có thể dẫn một tiếng, bây giờ lại có thêm hai người, chia kinh nghiệm với hai người mới của Thượng Phi, nắm lấy điểm này, dùng sức mắng, dẫn dắt dư luận.”

“Được, Hạ tổng, ta lập tức sắp xếp.”

Không lâu sau, trong phòng phát sóng trực tiếp của Tiểu Minh, lập tức lại bị một vài bình luận xoát màn hình.

“Cuồng Lãng đúng là một công hội rác rưởi, khó khăn lắm Vô danh mới đi ra dẫn người một lần, còn mang thêm hai người đến chia kinh nghiệm.”

“Đúng vậy, hai người mới của Thượng Phi kia có thể được chia bao nhiêu kinh nghiệm chứ?”

“Coi như 300 vạn của Thượng Phi đã đổ xuống sông xuống biển.”

“Sau này có kẻ ngu mới tìm Cuồng Lãng để hợp tác.”

Tiểu Minh nhìn thoáng qua tình hình trong phòng phát sóng trực tiếp, kể lại với Lãnh Nhu, Lãnh Nhu khẽ nói với Lục Thần một tiếng.

“Đoàn trưởng, trong phòng phát sóng trực tiếp có người đang mắng, nếu không chúng ta cứ rời đội đi, Tiểu Minh đi theo quay là được.”

Lục Thần khinh thường, “Không cần phải để ý.”

Lục Thần đưa tay ra, chia ra nắm lấy cánh tay của Phong Chi Tử và Huyên Huyên, “Chuẩn bị xong chưa?”

Hai người kỳ quái nhìn Vô danh, “Đoàn trưởng, đây là…”

Lục Thần mỉm cười, một chân nhảy lên, dẫn theo hai người nhảy lên một cái, trực tiếp nhảy lên vai của Kim Mao.

Đúng ngay lúc này, Kim Mao đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng.

Lúc trước Lưu tỷ dặn dò nhất định phải chú ý hình tượng, kết quả bây giờ còn ai quan tâm những điều đó nữa, hai người sợ đến mức vội vàng túm chặt lông của Kim Mao.

“Kim Mao, yên lặng một chút.”

Kim Mao không vui bĩu môi, vô cùng uất ức.

Người ta chỉ buồn chán thôi mà…

Lục Thần vỗ về Kim Mao, “Bọn họ sẽ bị ngươi dọa, đừng làm loạn.’

Nhảy xuống từ trên người Kim Mao, Lục Thần lại nắm tay của Lãnh Nhu và Tiểu Minh.

“Phải lên à, ta, ta sợ…” Lãnh Nhu cũng không quan tâm thân phận phó đoàn trưởng nữa, sợ hãi như chim nhỏ nép vào người, ôm chặt cánh tay của Lục Thần.

Lục Thần mỉm cười, nhảy lên một cái, đưa cả hai người lên bả vai của Kim Mao.

Bình Luận (0)
Comment