Editor: Linh Tống
Cảm giác này hơi giống với theo đuổi ngôi sao hoặc là thầm mến, rõ ràng ta đã chú ý đến ngươi rất lâu, nhưng ngươi căn bản không biết ta…
Thu Dạ Ngưng Sương chính là Lý Thu Ngưng, khó khăn lắm nàng mới thuyết phục được phụ thân, để mình bái Vô danh làm sư phụ.
8000 vạn không phải một con số nhỏ, trước đây Lý Tổ Quang cũng phải cân nhắc liên tục.
Nữ nhi có thể bái Vô danh làm sư phụ, thật ra có sự ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với toàn bộ công ty ở Cửu Thiên, có lẽ sau này có thể thiết lập quan hệ của Vô danh với TT, hoặc là với các công hội còn lại dưới trướng tập đoàn.
Lý Tổ Quang căn bản không quyết định chắc chắn được.
Cuối cùng điều khiến hắn ta quyết định ý tưởng, không phải sự phân tích lý trí, mà là nữ nhi bảo bối quấn lấy đến cùng.
“Cha, lúc trước có biết bao nhiêu người không coi trọng Vô danh, nhưng kết quả thế nào, không phải đều bị Vô danh vả mặt à?”
“Hơn nữa, con thật sự rất muốn làm đồ đệ của hắn, con thưởng thức hắn! Con thích hắn!”
“Hả? Con thích hắn?”
“Không phải, không phải, không phải loại mà cha đang tưởng tượng đâu, chỉ là thích phong cách của hắn một cách rất bình thường!”
“Thật?”
“Thật… Con mặc kệ, dù sao con cũng muốn làm đồ đệ của Vô danh, cha, con cũng muốn trở nên nổi bật ở trong Cửu Thiên, bây giờ Vô danh vẫn chưa có đồ đệ, bỏ lỡ cơ hội lần này không biết còn phải đợi bao lâu nữa, cha để con đi đi.”
Lý Tổ Quang luôn có một cảm giác, lần này có thể sẽ lỗ tiền còn phải lỗ một cô con gái…
Muốn gặp Vô danh một lần còn khó khăn hơn sự tưởng tượng rất nhiều, nểu đổi lại là những người khác, tốn 8000 vạn đến bái sư, người ta còn không vội vàng quay về?
Thế nhưng Vô danh cũng không phải là loại người vội vàng, lại còn nói phải suy nghĩ một chút.
Đương nhiên, điều này càng thể hiện rõ giá trị con người của Vô danh, không phải người bình thường có thể so sánh được.
“Vô danh, chào ngươi.” Thu Ngưng đúng là tiểu thư khuê các, vẻ xấu hổ cũng chỉ là tạm thời, nàng thoải mái đi đến trước mặt Vô danh, “Ngươi vừa nói thao tác của ta có rất nhiều vấn đề, ta không tin!”
“Lão đại, vừa nãy ta chỉ thắng hơn chút? Rõ ràng ta lợi hại hơn nàng!” Lục Di cũng không hài lòng, rõ ràng lão ca cho mình đánh giá thấp.
“Ta không thấy ngươi lợi hại hơn ta, ta còn rất nhiều công pháp chưa sử dụng.” Thu Ngưng không phục nói.
“Ta cũng vậy, nếu ngươi không phục chúng ta lại tiếp tục đấu!”
“Đấu thì đấu, ai sợ ai!”
Trên đầu Lục Thần đầy vạch đen, hai nha đầu này đều là tính cách không chịu thua, nếu bản thân không nói rõ ràng, có lẽ còn phải đánh một lúc nữa, có lẽ một trận còn không đủ, còn phải đánh mấy trận…
“Di Di, đừng làm loạn.” Lục Thần mở miệng, “Các ngươi đã muốn biết khuyết điểm của mình, vậy ta sẽ nói một chút.”
Vô danh tự mình phê bình, ngay cả mấy người Anh Tuấn vẫn luôn quan chiến cũng chạy tới, dựng thẳng lỗ tai nghe.
“Di Di, ngươi phải nhớ kỹ một điều, quyết đấu cũng được, chiến đấu ở dã ngoại cũng tốt, Cửu Thiên giống như màn biểu diễn hoàn nguyên cấp độ cao, chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình. Vì vậy, nếu ta là ngươi, thấy đối phương mặc đồ thời trang, ta sẽ cẩn thận hơn, sẽ không liều lĩnh như ngươi.”
Lục Di hơi ngạc nhiên, sở dĩ vừa rồi mình không tránh được Hầu Vương nghịch huyết, không phải cũng vì sơ suất sao?
Nếu đổi lại là một game thủ chuyên nghiệp khác, có lẽ một cái mê muội trực tiếp kết thúc chiến đấu, khi đó nàng tìm ai để nói, đối phương mặc đồ thời trang, ta không biết kỹ năng của hắn…
Lục Thần tiếp tục nói, “Hơn nữa mục đích của ngươi quá rõ ràng, ai cũng có thể nhận ra ngươi muốn áp sát, vì vậy ngay từ đầu Ngưng Sương đã to gan dự đoán, mới có được hiệu quả sau đó.”
“Tuy nói trong quá trình đó, ngươi đã khéo léo kết hợp công kích và né tránh, đạt được hiệu quả khá tốt, nhưng cũng chính vì ý đồ của ngươi quá rõ ràng, một lòng muốn áp sát, vì vậy Hầu Vương nghịch huyết có thể tùy tiện đánh trúng ngươi, nếu đổi lại là ta, chỉ cần ngươi trúng một Hầu Vương nghịch huyết, tương đương với việc ngươi đã chết.”
Người khác nói lời này có lẽ sẽ có thành phần khoác lác, nhưng Lục Thần chắc chắn có tư cách nói lời như vậy.
Một khi bị cao thủ khống chế, vậy tương đương với tuyên án chết!
Nghe lão ca phân tích, Lục Di vẫn im lặng không lên tiếng, nghiêm túc suy nghĩ lời dạy dỗ của lão ca.
Lúc trước ca ca chơi game cũng đã dạy nàng như vậy, năng lực học tập của nha đầu rất mạnh, lúc này mới có thực lực ngày hôm nay.
Thấy muội muội đang suy nghĩ, Lục Thần cũng không làm phiền nàng, quay sang nói với Thu Dạ Ngưng Sương cũng đang ngơ ngác, “Về phần ngươi… Là người chơi nghiệp dư, thực lực, phản ứng đều không tệ, thế nhưng dùng Vạn Kiếm Quyết ngay từ đầu đã không sáng suốt, một cái Tiên Kiếm Chỉ Lộ là có thể giải quyết được việc, tại sao lại dùng Vạn Kiếm Quyết chứ, sở dĩ Di Di dám không kiêng dè gì áp sát, cũng vì ngươi đã dùng Vạn Kiếm Quyết, không có kỹ năng khiến người ta kiêng dè, kẻ địch lại càng không chút kiêng dè.”
“Ngươi đảo ngược thuộc tính thả ra Vạn Kiếm Quyết và Tiên Kiếm Chỉ Lộ, chẳng những có thể ngăn cản Di Di tiến đến ngay từ lần đầu tiên, hơn nữa lần thứ hai nàng chắc chắn không dám sử dụng Hồi Mã Thương trước kỹ năng quần công.”
“Mặt khác, phản ứng cũng chậm nửa nhịp, trước khi xác định đối thủ bị mê muội khống chế, đừng ôm bất kỳ tâm lý may mắn gì. Hầu Vương nghịch huyết của ngươi bị phá cũng vì lúc đó ngươi đã khinh thường.”
“Nói chung, ngươi đã dùng lá bài tẩy quá sớm, nếu ta là ngươi, trước khi chưa xác định có thể tạo thành một lượng lớn sát thương cho đối phương, sẽ không vội vàng để lộ kỹ năng của mình. Một khi bại lộ, vậy sẽ liên tục bị trì hoãn không đánh đến đối thủ.”
Thu Ngưng chớp mắt, lúc trước Lâm Tầm đã dạy nàng rất nhiều, thế nhưng so sánh với cách chỉ điểm của Vô danh, rất nhiều lý niệm đều hoàn toàn khác biệt.
Phong cách của Lâm Tầm là từng bước một thành lập ưu thế, còn phong cách của Vô danh là đã không động thì thôi, động đến là long trời lở đất, trực tiếp đưa đối thủ vào chỗ chết!