Editor: Linh Tống
Lục Thần thật sự hơi nổi giận, con Boss kia không chỉ kéo mình ra đây sỉ nhục, còn muốn đánh chết Ngưng Sương ngay trước mặt mình?
Tuy bị dã quái đánh chết không tính trong hệ thống sư đồ, nhưng đánh chết Ngưng Sương ở trước mặt tất cả mọi người, điều này đã chạm đến ranh giới của Lục Thần.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, mấy bóng người lao đến trước mặt Lục Thần và Ngưng Sương.
Tinh Trần, Du Hí Hắc Động muốn cướp lồng sắt, ba huynh đệ nam thần lao đến trước mặt Lục Thần.
“Phật Quang Phổ Chiếu!” Tinh Trần hét lớn một tiếng, “Hắc Động, đưa Ngưng Sương đi, nhanh!”
Bên kia, ba huynh đệ nam thần nhảy đến trước mặt Vô Danh, “Lão đại, chúng ta phải cứu ngươi thế nào?”
Vô Danh nói, “Ta bị Vong Hồn Lăng trói buộc, các ngươi không cứu được, đi cứu Ngưng Sương trước đi!”
Lúc này căn bản không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, tất nhiên ba huynh đệ nam thần tin tưởng lời nói của Vô Danh, vội vàng đi cứu Ngưng Sương.
Sát thương của Phật Quang Phổ Chiếu không được tính là quá cao, thế nhưng có hiệu quả đâm mù, vốn có 3 giây Đâm Mù, kết quả đến chỗ Cốt Vương, hiệu quả chỉ còn lại 1 giây!
Bốn người Du Hí Hắc Động cướp lại lồng sắt, thế nhưng Tinh Trần lại không kịp lùi lại.
“Phá Hư!”
Một đạo ánh đao, trực tiếp chém Tinh Trần thành hai nửa!
Trước đây Tinh Trần không tham gia giải thi đấu cá nhân, thế nhưng hắn ta cũng muốn rèn luyện năng lực thực chiến của mình, mở ra toàn bộ hệ thống cảm giác đau của mình.
Một kiếm này, sát thương lên đến 37 vạn! Trực tiếp khiến Tinh Trần cảm nhận được nỗi đau của cái chết chân chính!
“A!” Một tiếng hét thảm, Tinh Trần đau đớn phun ra một ngụm máu tươi…
“Tinh Trần!” Lục Thần kêu lên.
Tinh Trần quay đầu nhìn về phía Lục Thần, cố gắng khiến vẻ mặt đau khổ giãn ra, miễn cưỡng nở nụ cười, “Vô Danh, ta… Ta không sao…” Sau đó nghiêng cổ một cái, chết.
Cốt Vương không hề khách sáo, nhanh chóng góp nhặt vong hồn của Tinh Trần.
Trong đầu Lục Thần vang lên ong ong.
Chắc chắn cuối cùng Tinh Trần rất đau khổ, đó là nỗi đau khổ khó có thể tưởng tượng được, từ việc các người chơi từng mãn cấp đều phải gào khóc thảm thiết, cũng đã thấy được đôi chút.
Nhưng hắn ta không muốn Vô Danh cảm thấy nợ hắn ta điều gì, vì vậy mới nở nụ cười như thế kia sao?
Lúc đối mặt với một kẻ địch không thể chiến thắng như vậy, còn có bao nhiêu người có can đảm đứng ra, còn có bao nhiêu người dám đứng ra.
Lại có bao nhiêu người, không cần bất kỳ sự báo đáp gì, chết vì bằng hữu?
Lục Thần đột nhiên cảm nhận được, thật quá đáng tiếc, hắn tiếc nuối không gặp được đám người Tinh Trần sớm hơn.
Bọn họ có thể gọi là “huynh đệ”!
“A!” Lục Thần gầm lên giận dữ, máu xông thẳng lên đầu, “Cốt Vương, ta muốn ngươi sống không bằng chết!”
Cơn giận đã bị nhen lửa, lửa giận cháy hừng hực!
Nhưng Cốt Vương lại không hề lay động, “Ha ha ha, ngươi rất tức giận? Thật xin lỗi, tức giận cũng không thể báo thù, Vong Hồn Lăng của ta có thể trói buộc cấp bậc thần minh như Khoa Phụ, huống chi một nhân loại hèn mọn như ngươi!”
Đôi mắt Lục Thần đỏ bừng, “Thật sao? Vậy hôm nay, một nhân loại hèn mọn như ta, sẽ phá hủy Vong Hồn Lăng này!”
Ở trong Vong Hồn Lăng, Lục Thần không thể di chuyển, không thể thi triển công pháp, thế nhưng hắn cũng có thể làm một vài việc.
Giảm tỷ lệ thuộc tính của mình! Có thể gọi ra quân đoàn và chiến sủng của hắn!
Quân đoàn không phải đối thủ của Cốt Vương, thế nhưng chúng nó còn có thể làm một chuyện khác!
Lục Thần chỉ triệu hoán Thịt Viên ra.
“Đúng, đúng là thần thú!”
“Không đúng, thần thú này còn chưa trưởng thành, không thể là đối thủ của Cốt Vương.”
“Vô Danh đang làm gì vậy? Để thần thú đi chịu chết sao?”
Tình cảnh tiếp theo, khiến tất cả mọi người sợ ngây người.
Thịt Viên cắn một cái về phía… Vô Danh!
-12119!
Lục Thần trực tiếp bị đánh chết!
Trong chớp mắt đánh chết Vô Danh, Thịt Viên cũng quay về thú lan của Lục Thần.
Tất cả xảy ra quá đột ngột, thế nên đầu óc của mọi người đều ở trong trạng thái chập mạch.
“Đây, đây là làm gì? Vô Danh ca đang làm gì?”
“Hắn giảm thuộc tính? Thế nhưng, tại sao hắn muốn tự sát, phải biết một khi chết đi, vong hồn sẽ bị Cốt Vương hút đi!”
“Xong, chắc chắn Vô Danh ca không cam lòng chịu nhục, nhưng làm thế này cũng không có tác dụng gì.”
Cốt Vương cũng ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó mới khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Thật sự ngu ngốc! Cũng tốt, ta không đánh mà thắng có thể đạt được vong hồn của một cường giả, ngược lại bớt chút rắc rối.” Nói xong, một tay vồ tới, muốn hấp thu vong hồn của Vô Danh.
Thế nhưng, sau khi Cốt Vương vươn móng vuốt ra ngoài, mấy lần đều không thu được vong hồn của Vô Danh…
“Hả? Xảy ra chuyện gì!”
“Hút vong hồn!”
Vẫn không có phản ứng gì.
“Binh đoàn xương khô!”
Vẫn không có phản ứng.
Vong hồn, nhục thân của Vô Danh, đều không bị Cốt Vương khống chế!
“Điều này…” Cốt Vương cũng thấy buồn bực, kỹ năng còn có thể mất hiệu lực hay sao?
Nhưng vào lúc này, phía dưới “thi thể” của Vô Danh, đột nhiên bị một ngọn lửa màu tím bao trùm!
Khắp nơi đều là ngọn lửa hừng hực, bùng nổ như lửa giận của Vô Danh!
“Xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên lại cháy?”
“Tình huống gì đây? Vì sao Cốt Vương không thể thu thập được vong hồn của Vô Danh ca, cũng không thể khống chế nhục thể của hắn biến thành binh lính khô lâu?”
“Đây, tình cảnh này, khiến ta nghĩ đến một câu…” Một người chơi đột nhiên yếu ớt nói.
“Câu gì?” Người xung quanh vặn hỏi.
Người nọ hơi híp mắt lại, hít sâu một hơi, phun ra bốn chữ.
“Dục hỏa trọng sinh!”
Trong liệt diễm màu tím, người ngã xuống đất kia đã chậm rãi đứng lên.
Hai mắt của hắn biến thành màu tím, cả người bốc lên liệt diễm màu tím, sau lưng là hư ảnh của một con Tử Sắc Phượng Hoàng ton lớn trông rất sống động, hơn nữa nó còn ngửa mặt lên trời hí dài!
Ngưng Sương khiếp sợ nhìn bóng lưng kia.
"Sư phụ..."
Anh Tuấn cau mày: "Ta biết, ta biết, ta biết Vô Danh đã phá vỡ Vong Hồn Lăng thế nào!"
Tiêu Sái gật đầu nói, "Đúng, sau khi chết, Vong Hồn Lăng không thể trói buộc vong hồn nữa. Vô Danh lợi dụng điểm này, cũng là phương pháp xử lý duy nhất để có thể thoát khỏi Vong Hồn Lăng!"
Ngay cả Khoa Phụ cũng không thể thoát khỏi Vong Hồn Lăng, có thể thấy trình độ cường đại của nó, dùng phương pháp bình thường đã không thể thoát khỏi đó.