Editor: Linh Tống
Tiểu Sư Tử không nói hai lời, lập tức cắn Lục Thần một cái.
Lại nói, đây là lần thứ hai nó làm việc này, lần trước là để Lục Thần thoát khỏi Vong Hồn Thúc Phược của Cốt Vương, vì vậy lần này cũng có vẻ xe nhẹ đường quen.
"Con bà nó! Nhanh như thế..." Lục Thần tốt.
Mạng đầu tiên kết thúc, 20 giây sau, một vệt kim quang chiếu lên "Thi thể" của Lục Thần, xung quanh hắn lập tức dấy lên ngọn lửa hừng hực, cuồng phong gào thét, hỏa diễm cuồn cuộn, giống như địa ngục.
Lục Thần chậm rãi đứng lên.
"Động tĩnh còn lớn hơn cả Dục Hỏa Trọng Sinh... Suýt nữa đốt sạch Nhân Ái Phong của lão tử." Lục Thần lắc đầu, lập tức kiểm tra thuộc tính của mình.
Phốc! Một ngụm máu tươi, bây giờ sức chiến đấu của hắn vẫn chỉ là 1 đống cặn bã.
"Mẹ nó, đúng là tác dụng phụ cấp bậc Thiên uy, hiệu ứng đặc biệt của trang bị ám kim cũng không làm gì được." Coi như lần này Lục Thần đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Thuộc tính quá thấp, Lục Thần cũng không hứng thú thử nghiệm "Thiên Địa Bát Hoang", đừng để đến lúc đó giá trị phẫn nộ còn chưa đầy, bản thân mình đã treo máy trước.
Khi Lục Thần dự định tiếp tục treo máy tu luyện linh khí thuần, hắn đột nhiên nhận được tin nhắn của Lãnh Nhu.
"Lão đại, chúng ta cướp được Lăng Tiêu thành! Bây giờ Cuồng Lãng chúng ta đã là lão đại của Lăng Tiêu thành! Ngươi là thành chủ Lăng Tiêu thành!"
"Hả?" Lục Thần hơi ngạc nhiên.
Cuồng Lãng cướp được Lăng Tiêu thành thì cũng thôi đi, nhưng sao mình lại là thành chủ?
"Nhu Nhu, ta không làm thành chủ, ngươi làm đi."
"Lão đại, ngươi là hội trưởng, đương nhiên ngươi là thành chủ. Được, hiện tại thành chủ vẫn ở trạng thái nặc danh, ngươi có muốn đổi một người khác hay không?"
Lục Thần thật sự hơi khó hiểu, bản thân thật sự chưa từng nghĩ đến việc phải làm thành chủ Lăng Tiêu thành, bởi vì hắn chướng mắt.
Hơn nữa hắn cũng chưa từng nghĩ rằng Cuồng Lãng có thể đoạt được Lăng Tiêu thành...
"Lão đại, chúng ta sắp nhận được rất nhiều tài nguyên, chừng nào ngươi rảnh rỗi thì trở về lãnh địa công hội một chuyến, ngươi thấy ta nên phân phối như thế nào. Đúng, ta đã chọn một nơi lớn nhất trong Lăng Tiêu thành để làm lãnh địa của công hội chúng ta."
"Cái này... Tài nguyên thì tự các ngươi phân phối đi! Ta không cần, lần công thành này ta không bỏ sức, là các ngươi tự tranh thủ được." Lục Thần ăn ngay nói thật, tuy hắn khiến những game thủ chuyên nghiệp dính phải "Ma Chướng", nhưng lúc này hắn lại đi phân chia tài nguyên thì thật sự hơi áy náy.
Bây giờ trong Nhất Trọng Thiên đã không còn nhiều tài nguyên có thể khiến Lục Thần dao động.
"Lão đại, ngươi cũng nên bớt chút thời gian đến đây một chuyến, tránh sau này ngươi không biết lãnh địa mới của chúng ta."
"Ừm, bây giờ ta đến ngay, cũng tiện bàn chuyện lần trước ngươi nói để cho ta làm khách mời gì đó? Sớm giải quyết một chút để ta cũng bớt việc đi."
Nói xong, Lục Thần gọi Cửu Dực về, đợi đến khi tên kia từ Bách Quỷ thành bay về, hắn lập tức ngồi lên tọa kỵ, bay thẳng đến Lăng Tiêu thành.
...
Không biết có phải là do danh tiếng của Lục Thần quá lớn hay không, thành chủ của Lăng Tiêu thành không dùng "Người Chơi Nặc Danh" mà trực tiếp dùng "Vô Danh Trung Quốc" để đại diện.
Có điều chuyện này cũng đã không còn là bí mật gì, mọi người đều biết hội trưởng của Cuồng Lãng là Vô Danh Ca.
Không lâu sau, Lục Thần đã đến lãnh địa công hội.
Muốn tìm địa điểm của công hội Cuồng Lãng là một chuyện rất dễ dàng, người ở nơi này nhảy nhót hoan hô, ai nấy đều rất hưng phấn, nhìn một cái là biết đây là phe đánh thắng trận.
Lại nhìn xung quanh, lãnh địa của những công hội chuyên nghiệp khác đều không lớn bằng một nửa của Cuồng Lãng, ai nấy đều ủ rũ hoặc là oán hận ngập trời, thật sự là hai cảnh tượng hoàn toàn khác nhau.
Mọi người vừa nhìn thấy con phi long thì lập tức lao tới cửa công hội.
"Hội trưởng, là hội trưởng tới!"
"Lão đại! Oa, mỗi lần nhìn thấy phi long đều cảm thấy trong lòng chấn động, thật sự là quá ngang ngược."
Lục Thần nhảy xuống từ phi long, mỉm cười với mọi người rồi đi vào phòng nghị sự của công hội.
Lúc này, thành viên nòng cốt của công hội đều ở đây.
"Sư phụ, sư phụ, chúng ta thắng!"
"Lão đại, ha ha, lão đại, không ngờ đúng không! Cuồng Lãng chúng ta đã chiến thắng lần đại chiến vạn người này."
"Bàn Tử, bây giờ ngươi đã là thành chủ Lăng Tiêu thành rồi!" Lục Di không thể trực tiếp gọi ca, nên nàng dứt khoát gậy ông đập lưng ông, cũng gọi Lục Thần là Bàn Tử.
"Di Di, nếu lão đại muốn làm thành chủ thì đã sớm làm." Lãnh Nhu hơi xấu hổ nhìn về phía Lục Thần: "Thật ra là do chúng ta vận khí tốt mà thôi."
Lục Thần mỉm cười: "Nhu Nhu, đừng nói như vậy, ta cũng biết có những đoàn đội không chịu ảnh hưởng cố gắng công chiếm Lăng Tiêu điện. Thế nhưng các ngươi vẫn ngăn chặn được công kích của tất cả mọi người, các ngươi còn mạnh hơn sự tưởng tượng của ta."
Lời này cũng là thật, Lục Thần tuyệt đối không ngờ Cuồng Lãng có thể phát triển tốt như vậy.
"Nhu Nhu, tài nguyên công hội do ngươi phân phối, ta tin tưởng ngươi, mọi người cũng rất tin tưởng ngươi, ngươi không cần phải xin chỉ thị của ta nữa."
Lãnh Nhu hơi xấu hổ: "Lão đại, không được đâu, dù sao đây cũng là công hội của ngươi."
Lục Thần bật cười vỗ vai Lãnh Nhu: "Ngươi nói sai rồi, đây là công hội của mọi người."
Tinh Trần cũng đứng dậy, "Nhu Nhu, lão đại nói rất đúng, trải qua khoảng thời gian này, ngươi đã nhận được sự công nhận của tất cả chúng ta, chúng ta đều tin tưởng ngươi."
Lục Di và Ngưng Sương chạy tới lôi kéo cánh tay của Lãnh Nhu: "Nhu Nhu tỷ, sự cố gắng của ngươi, năng lực của ngươi, phẩm chất của ngươi đều đã chứng minh rằng ngươi là một vị thủ lĩnh đáng tin cậy, chúng ta đều tin tưởng ngươi."
"Bàn Tử là tên một chưởng quỹ thích phủi tay mặc kệ, Nhu tỷ, ta ủng hộ ngươi!" Lục Di đúng là muội muội ruột của Lục Thần, cũng chỉ có nàng mới dám nói thế với Vô Danh.
Lãnh Nhu cũng không phải là một người nhăn nhó, hiện tại Vô Danh cũng tốt, những người khác cũng được, đều nói như vậy, vậy nàng không cần phải đùn đẩy nữa: "Cảm ơn mọi người đã tin tưởng, ta sẽ thử gánh vác phần trách nhiệm này. Ngoại trừ nghiệp vụ liên quan đến tiền mặt, tài nguyên còn lại đều do ta phân phối, cũng hy vọng mọi người có thể giúp đỡ ta nhiều hơn."