Editor: Linh Tống
Trước khi chết, nỗi đau do số sát thương kếch xù này tạo thành, khiến Quy Trần không nhịn được điên cuồng nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trắng bệch!
Dù sao đám người này không phải là Boss, không có kháng tính mê muội, thời gian mê muội của bọn họ khoảng 3 giây, một giây cũng không ít.
Hắn ta chết đi không còn phòng ngự phật liên, những người khác thật sự như con chó rơm.
Một đám phân thân như sói như hổ, điên cuồng nhào đến.
Lục Thần tính toán tốt thời gian, ngay lúc bọn họ sắp tỉnh lại, Lục Thần vung Như Ý Trường Côn lên, “Liệt Địa Hồng Câu! Lão tử cũng biết, chắc chắn các ngươi vẫn muốn ăn một gậy của lão tôn!”
Lại là 3 giây, nối liền hoàn mỹ!
Trong sự khống chế thời gian đầy đủ, một đám phân thân cứ như một đám cường đạo, binh binh bốp bốp đánh loạn một trận.
“Ôi, đau! Dừng tay!”
“Ngươi là cái quỷ gì, ngươi lại dùng phân thân giết lão tử!”
“Phụt! Cái phân thân này của hắn, công kích gì lại cao như vậy…”
Dưới toàn bộ cảm giác đau, cái gọi là cao thủ cũng không dễ chịu như vậy.
Không lâu sau, mặt đất đã đầy vết máu, số máu này đều do những người chơi của Thánh Môn nhổ ra, thế nhưng xung quanh ngoại trừ Lục Thần và phân thân của hắn, đã không còn ai đứng nữa…
Hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ.
“Đây… Đây, rốt cuộc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
“Trời ạ, người mới kia lại đoàn diệt mười bốn người Thánh Môn?!”
“Vì sao công kích của hắn lại nhiều đoạn như vậy? Còn có, sao sát thương lại cao như vậy! Vì sao sát thương phân thân của hắn cũng cao như vậy! ĐKM, gia hỏa này còn là người sao!”
Sắc mặt Mộc Phủ Bát Môn hơi khó coi.
Tuy thực lực do Lục Thần thể hiện ra còn chưa đủ để khiến loại cấp bậc cường giả như hắn ta cảm thấy kinh khủng đến mức nào, dù sao bọn họ cũng là năm người đánh bại Boss Thiên Vực, trong đó lúc Bát Môn đánh phó bản, đã đảm nhiệm vị trí tấn công.
Thao tác, sát thương, ý thức, trang bị, công pháp của hắn ta không có cái nào không phải đỉnh cấp!
Thế nhưng, thứ do người mới kia thể hiện, vẫn khiến hắn ta có cảm giác kinh diễm.
Đương nhiên, mấu chốt nhất là, bị hắn vả mặt với tốc độ ánh sáng, một giây trước còn nói “thiếu chút trình độ”, bây giờ người ta lập tức giải quyết hiện trường.
“Bát ca, ngươi vừa nói cái gì?” Ánh mắt của Cửu Nhi vẫn không rời khỏi người xa lạ kia.
“Khụ khụ, ha ha ha, ta nói hắn thiếu chút trình độ, còn không phải sao, nếu ta có Ác Ma Xá Lệnh gì đó của hắn, có lẽ sẽ thoải mái hơn hắn nhiều.”
“Thật?”
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Cửu Nhi, Bát Môn phát hiện không thể giả vờ được, “Hắc hắc, giả, thật ra thao tác gì gì đó của hắn cũng không tệ, nếu ta đánh với hắn, có lẽ tám lạng nửa cân.”
Cửu Nhi từ chối cho ý kiến, tuy Bát ca không biết cân nhắc lời nói, nhưng thực lực cũng rất mạnh, hơn nữa nhìn từ thực lực hiện tại do tên kia thể hiện ra, Bát ca vẫn có thể vững vàng thắng hắn.
Nhưng với vẻ mặt ung dung của tên kia, thoạt nhìn còn chưa dốc hết sức, thật không biết toàn bộ thực lực của hắn mạnh đến mức nào.
Đánh xong trận quyết đấu này, Lục Thần nhận được 50 vạn kim tệ đầu tiên.
Lục Thần hơi bất đắc dĩ, ở đây không có chỗ để tiêu tiền, hắn cần nhiều kim tệ như vậy làm gì… Ôi, quên đi, dù sao cũng tùy tiện thêm chút tặng thưởng, lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Không lâu sau, đám người Quy Trần bị cưỡng chế sống lại.
Không chỉ sống lại, bọn họ bị đẩy thẳng đến cửa Niết Nguyên thôn, 14 người đồng loạt quỳ trên mặt đất… Xếp thành một hàng vô cùng chỉnh tề.
Hiển nhiên điều này là do hệ thống cưỡng chế thi hành, vì vậy mặc kệ đám người Quy Trần uốn éo người như thế nào, vẫn không thể hoạt động một chút nào.
Trên đỉnh đầu bọn họ còn có một cái thời gian đếm ngược.
【 Trừng phạt quyết đấu thất bại: Quỳ gối trước cửa thôn Niết Nguyên thôn 24 tiếng (trong lúc thi hành không được logout). 】
【 Thời gian còn lại: 23:59:59 】
Người xung quanh đã choáng váng.
Cuối cùng đã xảy ra bi kịch, nhưng nhân vật chính của bi kịch lại không phải là người trong dự đoán của mọi người, mà là… Đám hội viên Thánh Môn!
Đôi mắt Quy Trần đỏ bừng, tức giận nhìn Lục Thần, “Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta chắc chắn sẽ báo thù rửa hận, ta muốn, ta muốn, ta muốn khiến ngươi sống không bằng chết, ta muốn rút gân của ngươi lột da của ngươi, ta muốn…”
Lục Thần cau mày đi tới, nhìn tình hình hiện trường một chút, phát hiện Quy Trần giãy giụa quá mạnh, thật sự để hắn ta xê dịch được một chút, khiến toàn bộ đội ngũ không quá chỉnh tề!
“Trời ạ, lão tử có chứng ám ảnh cưỡng chế, này, ngươi dịch sang phải một chút!”
“Lão tử dịch sang phải cái ĐKM!”
Kết quả, dường như hệ thống cũng phát hiện vấn đề này, Thánh Môn Quy Trần bị cưỡng chế xê dịch sang phải một chút.
Đội ngũ lại chỉnh tề, thế giới lại tươi đẹp…
Một đám người đều đang chửi mắng, Lục Thần lại mắt điếc tai ngơ, hắn suy nghĩ chắc chắn phải giữ lại kỷ niệm lần đầu tiên quyết đấu của mình ở Nhị Trọng Thiên Vực.
Lục Thần ngồi xổm xuống trước mặt một hàng dài gia hỏa đang quỳ, hai tay bày ra tạo hình “A”, “Tự chụp!”
Một đám người chơi Thánh Môn suýt nữa nôn ra máu mà chết.
Thế nhưng, điều này vẫn chưa phải kinh khủng nhất, hành động đột ngột của Lục Thần đã khơi dậy linh cảm mọi người.
Thật ra, trải qua chuyện này, chắc chắn đám người Thánh Môn Quy Trần không còn mặt mũi quay lại Niết Nguyên thôn nữa, một đám người đường đường là hội viên Thánh Môn, tất cả đều quỳ gối ở cửa Niết Nguyên thôn, quỳ một lần là phải quỳ 24 tiếng?
Đây chắc chắn là loại tin giật gân nói ra cũng không ai tin, là cái loại không chụp ảnh sẽ không có chứng cứ.
Đã vậy, vậy…
“Nếu không… Chúng ta cũng chụp một bức đi? Cơ hội hiếm có.”
“Đúng là như thế, sau này có thể lấy ra để khoác lác.”
“Ôi, ngươi chỉ lấy ra để khoác lác? Xin ngươi có chút chí hướng có được hay không, ngươi nghĩ đi, chúng ta có bức ảnh này, sau này vào Thánh Môn, có phải trên tay đã có… Ừ, ngươi hiểu mà!”
“Ồ, đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ đến! Không phải rất nhiều người nói Thánh Môn ỷ thế hiếp người sao, có ảnh chụp rồi, nếu bọn họ ép buộc lão tử, ta sẽ vạch trần chuyện xấu của bọn họ!”