Editor: Linh Tống
“Chúng tiểu nhân đi ra hết cho ta, hút khô linh khí thuần ở nơi này cho lão tử!”
Tứ thần tứ hung, tám chung cực, tổng cộng 16 con non thần thú dường như rất vui mừng chạy ra.
“Ngao ngao, ngao ngao.”
“Đại Hoàng cũng ra đi.” Bây giờ Lục Thần hận không thể chuyển toàn bộ quân đoàn đến đây, đáng tiếc đám người ba ngốc vẫn luyện cấp ở Nhất Trọng Thiên.
Cũng có thể gọi là, bây giờ đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Lục Thần là những tiểu tử này.
“Làm việc đi, đừng chạy lung tung, đều ngoan ngoãn tu luyện cho ta, ai không nghe lời người đó quay về.” Lục Thần đột nhiên phát hiện mình đã biến thành hiệu trưởng nhà trẻ, đang quản lý một đám tiểu tử nghịch ngợm.
Nơi này cực kỳ dư thừa linh khí, thế nhưng Lục Thần chỉ có thời gian 7 ngày, vì vậy hắn dự định chắc chắn phải cẩn thận lợi dụng những linh khí thuần này.
Chỉ một phút đã có 10 vạn linh khí, trên đời đi đâu tìm được chỗ tốt như vậy!
Tu luyện, mặc kệ mọi thứ chỉ tu luyện!
…
Hai ngày này, tình hình của Nhị Trọng Thiên đã khác trước kia rất nhiều.
Dưới tình huống độ khó trò chơi tăng lên hơn gấp đôi, Tân Thủ Thôn lập tức trở thành “thánh địa luyện cấp” sốt dẻo nhất…
“Không phải chứ, nhiều người đến Tân Thủ Thôn như vậy, thế này còn để đám người mới như chúng ta lăn lộn thế nào.”
“Sợ cái gì, bọn họ cũng đánh không nhanh.”
“Đúng vậy, hôm nay ta chứng kiến một quân đoàn 40 người cấp 55, không dám kéo quá 3 con Lang Nhân, tình cảnh không khác với chúng ta trước kia.”
“Độ khó trò chơi tăng lên, người chơi già dặn kinh nghiệm quay về Tân Thủ Thôn, đây rốt cuộc là nhân loại không còn đạo đức hay là xã hội tụt hậu… Khốn kiếp, vẫn chưa có ai tìm được Duy Ngã Độc Cuồng sao? Bây giờ lão tử rất muốn chơi chết hắn!”
Có rất nhiều người muốn chơi chết Duy Ngã Độc Cuồng, sau khi bao nhiêu người biết Duy Ngã Độc Cuồng ở ngay Niết Nguyên thôn, đã hùng hổ không ngại vạn dặm xa xôi chạy tới muốn đưa hắn ra công lý.
Thế nhưng, không ai từng thấy Duy Ngã Độc Cuồng.
Mặt khác, cũng không biết tung tích cái vị bị treo giải thưởng cấp trăm vạn đã rời khỏi Niết Nguyên thôn, rất nhiều người nghi ngờ, có phải tên kia chính là Duy Ngã Độc Cuồng hay không…
Đương nhiên, trừ khi đương sự tự đi ra, nếu không… Việc này cũng khó có thể kết luận.
Hiện tại người khó chịu nhất, đương nhiên là Thánh Môn 14 kiệt và năm người Thiết Chiến, trong Niết Nguyên thôn càng ngày càng nhiều người, đi qua đi lại cuối cùng sẽ đi qua cửa thôn.
Quy Trần còn may mắn hơn chút, quỳ một ngày là đứng dậy, Thiết Chiến khá xui xẻo, còn phải quỳ ba bốn ngày nữa.
Thánh Môn thật sự không có cách nào, tìm rất nhiều người đến bao vây cửa thôn, vây quanh đám người Thiết Chiến trong đám người một nhà, dù sao cũng coi như cứu vãn chút mặt mũi.
Niết Nguyên thôn có một quán rượu nhỏ, đây là nơi các người chơi dừng lại nói chuyện trời đất, có điều tốn khá nhiều tiền, một chén Nữ Nhi Hồng ở đây cần 5 kim tệ.
Lúc này, Kim Hùng, ba người Phúc Lộc Thọ cùng với mấy tên thợ săn tiền thưởng khác đang nghỉ ngơi ở đây.
“Này, Kim Hùng, ngươi tìm được cái tên kia không?”
“Tìm được cái rắm, tìm được rồi ta còn uống rượu với các ngươi ở đây sao?” Kim Hùng vỗ bàn một cái, vẻ mặt tức giận, “Các ngươi thì sao, có tin tức gì không.”
“Giống nhau, Truy Tung Thuật của ta cũng không đuổi kịp hắn, cứ như nhân loại này đã bốc hơi khỏi Cửu Thiên vậy, đột nhiên không còn, thật sự kỳ quái.”
Có lẽ đám người này có mối quan hệ cạnh tranh, lúc này lại để lộ nội tình cho nhau, hơn phân nửa thật sự không tìm được.
Kim Hùng lắc đầu, “Phần thưởng 500 vạn cao nhất mà ta tiếp nhận cũng không rắc rối như thế này.”
“’Đúng vậy, những nhiệm vụ khác nhiều nhất chỉ là vấn đề mục tiêu có khó giải quyết hay không, căn bản không tìm được bóng dáng của người này. Ta mặc kệ, ba bốn ngày tiếp theo, nếu vẫn không có tin tức, ta bỏ qua nhiệm vụ này.”
Kim Hùng thở dài một hơi, “Thật ra so với tên kia, ta càng muốn giết Duy Ngã Độc Cuồng hơn, bây giờ dã quái bên ngoài rất hung ác, trước đây ta luyện cấp ở bản đồ cấp 60, bây giờ hay lắm, ta cũng không biết phải đi đâu luyện cấp.”
“Rất bình thường, bây giờ có rất nhiều người không biết đi đâu luyện cấp, ngươi không thấy rất nhiều người đều quay về Tân Thủ Thôn sao.”
Thật ra đẳng cấp dã quái ở Tân Thủ Thôn cũng không thấp, cấp 53-57, bản đồ cấp 60 ở bên ngoài đều là dã quái 60+.
“Cửu Thiên ngày nay đã thay đổi, trước kia không thể so sánh được.”
Mấy người cũng mượn rượu giải sầu càng sầu hơn…
…
Thánh Môn thành, đại sảnh nghị sự.
Một nam tử đeo mặt nạ đang ngồi ngay ngắn ở vị trí hội trưởng, không nhìn thấy vẻ ngoài của hắn ta, nhưng dù vậy cũng có thể cảm nhận được khí thế uy nghiêm ở trên người hắn ta.
Môn Chủ Thánh Môn, Thánh Môn Lăng Thiên!
“Xảy ra chuyện gì, đến bây giờ vẫn chưa có ai đến giao nhiệm vụ 100 vạn tiền thưởng?” Trong giọng nói của Lăng Thiên hơi có vẻ bất mãn.
Hắn ta ngồi xuống, lúc này chỉ có sáu người, bốn người trong số đó là Thánh Đường, chức vị cao hơn Đường Chủ một cấp.
Còn có hai người một nam một nữ đứng bên cạnh Lăng Thiên, nam nhân cao lớn đẹp trai, nữ nhân thì đeo khăn che mặt, chỉ thấy dáng người thướt tha.
Có thể đứng gần Môn chủ như vậy, tất nhiên thân phận của bọn họ không tầm thường, đây được gọi là “Song Thánh” “dưới một người, trên vạn người”!
Kiếm Thánh “Thánh Môn Kiếm Bất Lưu Ngân” là một thanh niên anh tuấn, vẻ mặt của hắn ta không vui, nói, “Vì sao không trả lời câu hỏi của Môn Chủ?”
Trong số bốn Thánh Đường có một người đáp, “Hồi Môn Chủ, hồi Tả Thánh, chúng ta ban bố giải thưởng, đã có 21 tên thợ săn tiền thưởng nhận nhiệm vụ, hiện tại đều ở Niết Nguyên thôn, chỉ là… Bọn họ vẫn không tìm được người nọ.”
Lăng Thiên lạnh nhạt nói, “Thợ săn tiền thưởng không tìm được con mồi? Đây là điều lần đầu ta nghe nói, những kỹ năng truy tung của bọn họ đều là rác rưởi à, vì sao không đổi cái tốt hơn chút? Rốt cuộc đều là chó nhỏ mèo nhỏ gì đi nhận nhiệm vụ?”
“Hồi Môn Chủ, trên cơ bản đều là thợ săn tiền thưởng tam tinh.”
“Tam tinh? Tam tinh còn không tìm thấy người…”