Editor: Linh Tống
"OK, hiệu quả làm ta rất hài lòng. Tuy rằng ta không muốn đi, thế nhưng nếu không đi thì chúng ta sẽ bị chôn sống." Lục Thần duỗi lưng hai cái, đưa tay vẫy đám tiểu tử: "Đều trở lại đi."
Điều đáng nhắc tới là, bọn tiểu tử này đều tu luyện được rất nhiều linh khí thuần, thậm chí linh lực của Tiểu Mẫn cũng tăng lên mấy ngàn điểm, chỉ có Đại Hoàng hình như không có thay đổi gì.
Ngoại trừ lúc tên này tìm bảo rương sẽ đặc biệt hưng phấn, trông không khác một con chó. Thế nhưng lúc tu luyện lại không hề có hứng thú mà cứ nằm lười biếng ở đó.
Có điều Lục Thần cũng không trông cậy vào việc nhờ nó đánh lộn, lười biếng thì cứ lười biếng đi!
Thu hồi lại các sủng vật, Tiểu Mẫn một lần nữa phụ thân, Lục Thần đi tới trước mặt khoáng thạch kiểm tra linh lực.
Hít sâu một hơi, Lục Thần đánh ra một quyền.
Lần này hệ thống không kịp đưa ra nhắc nhở, Lục Thần liền phát hiện nơi nắm đấm hắn ấn vào, bốn phía bắt đầu nứt ra từng khe hở.
"Sắp nát!" Lục Thần trợn tròn hai mắt, "CMN, lần này lại gây sụt lở!"
Ùng ùng, tảng đá lớn không thể kiên trì được nữa, cả tảng đá lớn nổ tung trong nháy mắt.
"Con bà nó! Xem ra cho dù đánh nát khoáng thạch thì cũng chưa chắc có thể đi ra ngoài được!"
Lục Thần vội vàng tập trung tinh thần: "Huyết Tế Hộ Thuẫn!"
"Thất Tinh Truy Nguyệt! Xông!"
Bên trong loạn thạch, một bóng dáng điên cuồng lóe lên trong bóng đêm.
"Mẹ nó, đây mới gọi là chạy trốn, vì sao không cho ta trạng thái Phản Hướng Truy Nguyệt!" Lục Thần nhổ nước bọt nói, xem ra kỹ năng đó chỉ có tác dụng trong lúc đang đánh nhau.
Lục Thần cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy. Hắn vội vàng chạy thục mạng, không biết bao nhiêu đá vụn đập lên người Lục Thần. Nếu không phải nhờ có Huyết Tế Hộ Thuẫn ở đó, hắn nhất định đã bị thương.
"Hình như phía trước có tia sáng!" Trong lúc bay tán loạn, Lục Thần thấy được một tia hy vọng, "Xông lên!"
Một tảng đá không nhỏ bay tới trước mặt Lục Thần, "Đã nói là không đánh mặt mà!" Lục Thần bắt lấy tảng đá này, cũng không kịp xử lý mà tiếp tục liều mạng chạy trốn.
Khoáng thạch to lớn tan vỡ là chuyện nhỏ, không biết bên trên có kết cấu gì đổ sụp xuống mới là việc lớn, Lục Thần liều mạng chạy tới nơi có tia sáng.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, thấy đỉnh đầu có một khối đá đen thùi lùi không góc chết nện xuống, Lục Thần sử dụng toàn bộ sức lực nhào về phía trước. Cuối cùng hắn đã tránh được tảng đá lớn này, tiến vào thông đạo trước mặt.
Khi Lục Thần đứng lên nhìn một cái không khỏi cả người đổ mồ hôi lạnh, con đường sau lưng đã bị chặn lại hoàn toàn, nếu vừa rồi mình chậm nửa nhịp thì đã bị chôn sống.
"Thôi đi nhanh, nơi đây cũng không an toàn." Lục Thần bước nhanh hơn, chạy về phía tia sáng nhỏ bé xa xôi kia.
Trong bóng đêm, cũng không biết đã chạy bao xa, tia sáng phía trước càng ngày càng rõ ràng, ở cửa động có tiếng gió thổi vù vù, cửa ra nằm ở chỗ đó.
Không lâu sau, Lục Thần ra khỏi cửa động, chỉ mười giây sau, sơn động sau lưng hắn đột nhiên sụp xuống.
"Mẹ nó, nguy hiểm thật." Lục Thần hít sâu một hơi.
Sơn động này đã hoàn toàn bị phong kín, xem ra sau này muốn đi vào chỗ kia thì không thể đi theo đường này được.
Thở phào nhẹ nhõm một cái, sau đó Lục Thần hít một hơi thật sâu luồng không khí mới mẻ.
"Oa, đột nhiên cảm thấy còn sống thật là tốt!"
Sau khi than thở một chút về sự diệu kỳ của sinh mạng, Lục Thần lại mở bản đồ ra, bản thân lại trở về bản đồ Niết Nguyên thôn.
"Quên đi, một thời gian nữa lại đến Long Chiến dã! Trước tiên đi về Tân Thủ Thôn mua Khôi Lỗi Tuyến."
Cùng lúc đó, trong tửu quán của Niết Nguyên thôn, một đám thợ săn tiền thưởng đang chơi bời lêu lổng đột nhiên có vẻ không bình thường.
Mọi người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, hình như tất cả mọi người đều hiểu rõ, vì sao những người khác đều trưng ra vẻ mặt như vậy.
"Kim Hùng, có phải Truy Tung Nghi của ngươi..." Tên gầy trong tiểu đội Phúc Lộc Thọ thử dò xét.
Kim Hùng nhìn xung quanh một cái, lập tức hiểu rõ, có lẽ mọi người đều giống nhau, vậy cũng không nên giấu giếm.
"Không sai, mục tiêu xuất hiện!"
Lục Thần không quên đi tìm người trên núi để giao nhiệm vụ.
Hắn nhanh chóng tìm được người trên núi ở chỗ cũ. Người trên núi vừa nhìn thấy Lục Thần thì vẻ mặt kích động, nói, "Ngươi, ngươi còn sống?"
"Nói nhảm, nếu ta không còn sống chẳng lẽ ngươi gặp quỷ giữa ban ngày sao." Lục Thần không vui nói, "Xem ra ngươi biết chỗ kia cực kỳ hung hiểm đúng không. Có phải ngươi còn biết chỗ kia sẽ sụp xuống đúng không? Ngươi cố ý bảo ta đi lấy bảo tàng của Nguyên, chính vì muốn ta bị đè chết đúng không?"
Người trên núi thu lại vẻ rụt rè trước đó, thản nhiên cười, "Không sai."
"Ngươi làm vậy là có mục đích gì?"
Người trên núi âm u nói, "Các ngươi gọi cái này là độ khó trò chơi, nhưng trong mắt ta, đây là thiên vận! Thay đổi thiên vận tất nhiên phải trả giá thật đắt! Đôi khi, cái giá là bằng cả mạng sống!"
"Chỉ là ta không ngờ mạng của ngươi lại cứng như thế, vậy mà có thể sống sót trong tình huống đó."
Người trên núi ý tứ sâu xa nhìn Lục Thần nói, "Đúng lúc, ta cũng cần người như vậy!"
Lục Thần khẽ nhíu mày, tên NPC này luôn khiến hắn cảm thấy vô cùng thần bí.
"Duy Ngã Độc Cuồng, trong Cửu Thiên, thiên tài vô số, cường giả có thể vượt ải nhiều vô số kể. Thế nhưng có thể vấn đỉnh Cửu Thiên, chung quy chỉ có một người."
"Đây là phần thưởng nhiệm vụ của ngươi."
【 Keng, xin ngài lựa chọn phần thưởng là một phần "Thần huyết" hay là một phần "Ma chủng". 】
Lục Thần không chút do dự lựa chọn Thần huyết, dù sao hắn cũng đã có một phần Ma chủng dư thừa, chỉ là hiện tại hắn không cần phải dung hợp.
E rằng trong mắt rất nhiều người, Duy Ngã Độc Cuồng thật sự quá kiêu ngạo, thậm chí không thèm để ý tới Thánh Môn. Đáng tiếc, mọi người cũng không hiểu rõ thực lực chân chính của Lục Thần.
Thực lực mà hắn thể hiện ra hiện tại, căn bản không phải là toàn lực của hắn.
Khi đối phó người chơi, căn bản là hắn cũng không cần dốc toàn lực, chí ít bây giờ là như vậy.
Sở dĩ Lục Thần muốn ẩn giấu thực lực ở Nhị Trọng Thiên Vực, đó là vì Lục Thần còn một nhiệm vụ.